JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 103

Phải, tôi là một tên khờ, nhưng tôi đang yêu, và dù phải chịu sự bất hạnh
lớn nhất mà tôi từng biết tôi cũng không thể làm khác được. Tình yêu là thế
đó, và những kẻ yêu nhau ở bất cứ nơi nào con người biết yêu là thế đó.

Với tôi, Dejah Thoris là tất cả những gì hoàn hảo nhất; tất cả đều đức hạnh,
đẹp đẽ, cao quý và tốt lành. Tôi tin vào điều đó từ đáy tim tôi, từ sâu thẳm
hồn tôi vào đêm hôm đó ở Korad, khi tôi ngồi bó gối trên những tấm lụa và
khi vầng trăng lớn của Barsoon trôi nhanh qua bầu trời hướng tây để tới
chân trời, soi sáng những hình chạm trổ bằng vàng và cẩm thạch và châu
ngọc trong gian phòng của tôi, và tôi vẫn tin vào điều đó ngay hôm nay, khi
tôi ngồi ở bàn viết trong căn phòng đọc sách nhỏ nhìn ra dòng sông
Hudson. Hai mươi năm đã trôi qua. Trong đó có mười năm tôi sống và
chiến đấu vì Dejah Thoris và dân chúng của nàng, và mười năm tôi sống
trong hồi ức về nàng.

Buổi sáng chúng tôi xuất phát về Thark trời trong và nắng nóng, như mọi
buổi sáng Hỏa tinh, ngoại trừ sáu tuần khi băng tuyết tan chảy ở hai cực của
hành tinh.

Tôi tìm thấy Dejah Thoris trong đoàn xe đang xuất phát, nhưng nàng quay
lưng lại phía tôi, và tôi có thể nhìn thấy máu đỏ bừng trên gương mặt của
nàng. Với sự mâu thuẫn ngốc nghếch của mối tình, tôi đã lặng im khi lẽ ra
tôi có thể bào chữa cho sự thiếu hiểu biết, hay ít nhất cũng là sự nghiêm
túc, trong bản chất của sự xúc phạm của tôi, và nhờ đó tệ ra cũng hòa giải
được phần nào với nàng.

Bổn phận của tôi nhắc cho tôi nhớ tôi phải nhìn xem nàng có thoải mái
không, thế nên tôi nhìn vào cỗ xe của nàng và sắp xếp lại các tấm lụa và da
thú của nàng. Trong lúc đang làm việc đó, tôi hoảng hốt khi nhận thấy nàng
bị xiềng chặt một cổ chân vào hông của cỗ xe.

“Điều này có nghĩa là gì?” Tôi hét lên, quay sang Sola.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.