JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 101

CHƯƠNG XIV: MỘT CUỘC

THÁCH ĐẤU

Niềm thôi thúc đầu tiên là nói với nàng tình yêu của tôi, nhưng rồi tôi nghĩ
tới tình trạng tuyệt vọng của nàng khi chỉ có mình tôi là có thể làm nhẹ đi
gánh nặng tù đày và bảo vệ nàng theo cách thức yếu ớt của tôi để chống lại
hàng ngàn kẻ thù cha truyền con nối mà nàng phải đối mặt khi chúng tôi tới
Thark. Tôi không thể ngẫu nhiên khiến cho nàng thêm đau đớn hay phiền
muộn bằng cách thừa nhận một tình yêu mà trong mọi khả năng cho phép
nàng không thể đáp lại. Nếu tôi không thận trọng, nàng sẽ gặp nhiều khó
khăn hơn bây giờ, và ý nghĩ rằng nàng có thể cảm thấy tôi đã lợi dụng sự
tuyệt vọng đó để tác động đến quyết định của nàng là nguyên do cuối cùng
khiến cho tôi đành chôn giấu mối tình.

“Vì sao cô lặng lẽ thế, Dejah Thoris?” Tôi hỏi. “Có lẽ cô nên quay lại với
Sola và nơi trú ngụ của mình.”

“Không,” nàng khẽ đáp, “tôi hạnh phúc ở đây. Tôi không biết vì sao như
vậy. Tôi luôn luôn thấy hạnh phúc và hài lòng khi anh, một người xa lạ,
đang ở cùng tôi, John Carter ạ. Những lúc ấy hình như tôi thấy an toàn khi
nghĩ rằng, cùng với anh, tôi có thể quay lại vương quốc của cha tôi và cảm
nhận vòng tay mạnh mẽ của ông quanh người tôi và những giọt nước mắt,
những nụ hôn của mẹ tôi lên má.

“Mọi người hôn nhau trên sao Hỏa à?” Tôi hỏi, khi nàng giải thích từ nàng
đã sử dụng, để trả lời thắc mắc của tôi về ý nghĩa của nó.

“Bố mẹ, anh em, chị em, vâng, và,” nàng nói thêm với một giọng thấp,
trầm tư, “những kẻ yêu nhau.”

“Và cô, Dejah Thoris, có ba mẹ, anh em và chị em?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.