JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 105

chiến binh hùng mạnh, và chúng tôi không muốn xiềng anh lại, nếu không
thì cùm cả hai người là cách dễ dàng nhất để bảo đảm an toàn. Tôi đã nói
xong”.

Tôi tìm thấy Dejah Thoris trong đoàn xe đang xuất phát.

Tôi nhìn thấy ngay sức mạnh trong lý lẽ của ông ta, và biết rằng van nài là
điều vô ích, nhưng tôi yêu cầu nên lấy lại chìa khoá từ Sarkoja và rằng cô ta
nên được lệnh để yên cho tù nhân trong tương lai.

“Điều này, ông có thể thực hiện cho tôi để đáp lại tình bạn mà tôi phải thú
nhận tôi cảm thấy đối với ông, Tars Tarkas.”

“Tình bạn à?” Ông ta đáp. “Không có cái thứ đó đâu, John Carter, nhưng
nếu anh muốn, tôi sẽ lệnh cho Sarkoja thôi quấy rầy cô gái, và tự tôi sẽ giữ
chìa khóa.”

“Trừ phi ông muốn tôi chịu trách nhiệm làm việc đó.” Tôi đáp, mỉm cười.

Ông ta nghiêm trang nhìn tôi hồi lâu rồi nói:

“Nếu anh nói với tôi rằng cả anh và Dejah Thoris sẽ không cố tìm cách bỏ
trốn cho tới khi chúng ta tới cung điện của Tal Hajus an toàn, anh sẽ có chìa
khoá và có thể ném cái cùm xuống sông Iss.”

“Tốt hơn là ông nên giữ chìa khoá, Tars Tarkas.” Tôi đáp.

Ông ta mỉm cười và không nói gì nữa, nhưng đêm đó khi đang chuẩn bị trại
ngủ tôi nhìn thấy ông ta tự mở cùm cho Dejah Thoris.

Với sự độc ác và lạnh lùng của Tars Tarkas, đây là một dòng chảy ngầm
của một cái gì đó trong lòng ông ta mà dường như ông ta đã đấu tranh để
vượt qua. Có thể đó là tàn tích của một bản năng con người nào đó của tổ
tiên đã ám ảnh ông ta với nỗi sợ hãi các cách thức của đồng loại!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.