thích ngay, không tôi gọi đội bảo vệ.”
“Nhìn đây này, anh bạn, và anh sẽ thấy tôi tới bằng cách nào và suýt chết ra
sao.” Tôi đáp, quay lại rìa mái nhà, nơi, hai mươi mét bên dưới, ở đầu kia
của sợi dây, treo toàn bộ nhữngvũ khí của tôi.
Gã lính gác, do tò mò thôi thúc, bước tới bên tôi và tới cái chết của hắn, vì
khi hắn nghiêng người nhìn qua mái hiên, tôi nắm lấy cổ hắn và cánh tay
cầm súng của hắn và ném mạnh hắn lên mái nhà. Khẩu súng ngắn rời khỏi
tay hắn, và những ngón tay của tôi cắt đứt nỗ lực la lên cầu cứu của hắn.
Tôi cột hắn lại rồi treo hắn trên rìa của mái nhà giống như bản thân đã treo
lơ lửng cách đấy không lâu. Tôi biết phải tới sáng mai người ta mới phát
hiện ra hắn, và tôi chỉ cần bấy nhiêu thời gian thôi.
Kéo các dây đai và vũ khí lên xong, tôi vội vã tới chỗ mấy chiếc tàu bay, và
tìm ra ngay tàu của tôi và của Kantos Kan. Cột tàu của anh ta sau tàu tôi,
tôi khởi động máy và lướt khỏi mái nhà, và lượn xuống những con đường
thành phố bên dưới khoảng cách mà đội tuần tra thường bay. Trong chưa
đầy một phút, tôi đã hạ cánh an toàn trên mái nhà của tòa nhà chúng tôi,
bên cạnh Kantos Kan đang sửng sốt.
Tôi không mất thời giờ giải thích, mà ngay lập tức thảo luận các kế hoạch
cho tương lai trước mắt. Chúng tôi quyết định rằng tôi sẽ cố tới Helium
trong khi Kantos Kan vào cung điện và hạ sát Sab Than. Nếu thành công,
anh ta sẽ bay theo tôi. Anh ta đưa chiếc la bàn cho tôi, một dụng cụ bé nhỏ
thông minh có thể nhanh chóng xác định bất kỳ một điểm nào trên bề mặt
của Hỏa tinh, rồi nói lời tạm biệt, chúng tôi cùng đứng lên và phóng tàu về
hướng cung điện, nằm trên lộ trình tôi phải vượt qua để tới Helium.
Khi tới gần tòa tháp cao, một tàu tuần tra lao xuống từ bên trên chúng tôi,
rọi ánh đèn pha sáng loá lên tàu chúng tôi, và có tiếng gầm lên ra lệnh dừng
tàu, tiếp theo là một phát súng mà tôi không thèm để ý tới. Kantos Kan lao
nhanh vào bóng tối, còn tôi lướt đều với một vận tốc kinh khủng băng qua
bầu trời sao Hỏa, theo sau là cả chục chiếc tàu của phi đội trinh sát tham gia