JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 66

Vào đêm sau hôm người nữ tù tới khán phòng, cuối cùng cuộc trò chuyện
đã đề cập tới đề tài đó, và tôi dỏng tai lắng nghe. Tôi e ngại không dám hỏi
Sola về người nữ tù xinh đẹp, vì tôi vẫn còn nhớ biểu hiện kỳ lạ trên mặt
nàng vào hôm tôi gặp người nữ tù đó lần đầu. Nó có phải là biểu hiện của
sự ghen tuông hay không tôi không dám chắc, thế nhưng, khi xem xét mọi
sự việc theo chuẩn mực thông thường như vẫn làm, tôi cảm thấy tốt hơn
mình nên tỏ vẻ dửng dưng với vụ này cho tới lúc tôi hiểu chắc chắn hơn về
thái độ của Sola đối với mối quan tâm của tôi.

Sarkoja, một trong những phụ nữ lớn tuổi hơn ở cùng chỗ với chúng tôi,
từng có mặt ở khán phòng với nhiệm vụ canh gác người tù, và mọi câu hỏi
đều hướng về phía ả.

“Khi nào thì chúng ta được thưởng thức cái chết quằn quại của con nhỏ da
đỏ đó? Hay là Jed Lorquaz Ptomel dự tính giữ cô ta để đòi chuộc mạng?”
Một trong những người đàn bà hỏi.

“Họ đã quyết định mang cô ta về Thark với chúng ta, và triển lãm những
khốn khổ cuối cùng của cô ta trong Trò chơi lớn ở trước mặt Tal Hajus.”
Sarkoja đáp.

“Cô ta sẽ ra sao nhỉ?” Sola thắc mắc. “Cô ta rất nhỏ bé và xinh đẹp. Tôi hy
vọng rằng họ sẽ giữ cô ta để đòi chuộc mạng.”

Sarkoja và những phụ nữ khác nhăn nhó giận dữ với sự mềm yếu rõ ràng
này của Sola.

“Thật đáng buồn, Sola, là cô không được ra đời một triệu năm trước đây,”
Sarkoja ngắt ngang, “khi mà tất cả các vùng trũng của mảnh đất này còn
đầy ắp nước, và mọi người cũng mềm như cái thứ nước đó. Ở thời của
chúng ta, chúng ta đã tiến tới một điểm nơi những tình cảm như thế đánh
dấu cho sự mềm yếu và sự lại giống. Cô có thể gặp rắc rối nếu để cho Tars
Tarkas biết được cô có những cảm xúc suy đồi như thế, vì tôi ngờ rằng ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.