JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 64

CHƯƠNG IX: TÔI HỌC TIẾNG

HỎA TINH

Khi hoàn hồn lại, tôi liếc nhìn Sola, người đã chứng kiến cuộc gặp gỡ này
và tôi ngạc nhiên khi nhận thấy một vẻ mặt lạ lùng so với biểu hiện thường
ngày vô cảm của nàng. Tôi không biết nàng đã nghĩ gì, vì đến khi ấy tôi chỉ
mới học được chút ít tiếng Hỏa tinh, chỉ đủ dùng cho những nhu cầu hàng
ngày.

Khi tôi tới lối vào tòa nhà, một sự ngạc nhiên lạ lùng đang đợi chờ tôi. Một
chiến binh mang vũ khí, trang sức và đủ loại trang bị khác bước tới gần.
Hắn đưa những thứ này cho tôi với một vài từ thô lỗ và một thái độ vừa
kính nể vừa đe dọa.

Sau đó, Sola, với sự giúp đỡ của nhiều phụ nữ khác, chỉnh sửa các thứ đó
cho phù hợp với tầm vóc nhỏ bé của tôi, và khi họ đã hoàn tất công việc, tôi
đi lại với đầy đủ những thứ giáp trụ binh khí đó.

Kể từ lúc ấy, Sola hướng dẫn cho tôi các bí mật của nhiều loại vũ khí khác
nhau, và cùng với đứa bé Hỏa tinh, tôi bỏ ra nhiều giờ mỗi ngày để thực tập
trong quảng trường. Tôi chưa giỏi lắm với mọi loại vũ khí, nhưng sự quen
thuộc với những vũ khí tương tự ở Trái đất biến tôi thành một học sinh có
năng khiếu khác thường, và tôi tiến bộ rất nhanh.

Việc huấn luyện tôi và đứa trẻ Hỏa tinh được thực hiện duy nhất bởi những
người phụ nữ. Họ không chỉ tham dự vào việc giáo dục đứa trẻ các nghệ
thuật tấn công và phòng ngự, mà còn là những người thợ thủ công sản xuất
ra mọi thứ đồ dùng cho người Hỏa tinh da xanh. Họ chế biến thuốc súng,
đạn, súng; trên thực tế, mọi thứ có giá trị đều do họ làm ra. Vào thời điểm
chiến tranh, họ hợp thành một lực lượng dự bị, và khi cần thiết cũng chiến
đấu thậm chí còn thông minh và dữ tợn hơn cả cánh đàn ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.