JOHN CARTER VÀ CÔNG CHÚA HOẢ TINH - Trang 63

Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt nàng mở to ngạc nhiên, và nàng ra một dấu hiệu
gì đó với bàn tay tự do của nàng; một dấu hiệu mà dĩ nhiên là tôi không thể
hiểu. Chúng tôi chỉ nhìn nhau trong một thoáng, rồi vẻ hy vọng và lòng can
đảm vừa hồi sinh làm gương mặt nàng bừng sáng khi mới nhìn thấy tôi tan
thành một nỗi thất vọng cùng cực, hoà lẫn với sự kinh tởm và khinh bỉ. Tôi
nhận ra tôi đã không đáp lại dấu hiệu của nàng, và quên rằng tôi đang ở sao
Hỏa, tôi cảm nhận theo trực giác rằng nàng đã cầu xin sự cứu giúp và bảo
vệ mà do sự ngu dốt của mình, tôi đã không thể trả lời. Thế rồi nàng bị lôi
đi khỏi tầm nhìn của tôi vào phía bên trong của tòa nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.