JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 107

Xodar nói với tên thủy thủ:

“Hãy chuyển cho cấp trên của ngươi các mệnh lệnh của Dator Xodar. Bảo y
rằng Dator Xodar, với các sĩ quan và binh sĩ, đang giải hai tù nhân, phải
được chở tới khu vườn của Issus bên cạnh đền Vàng.”

“Cầu phúc cho cái vỏ của tổ tiên đầu tiên của ngài, Dator cao quý.” Tên kia
đáp. “Lời của ngài sẽ được thực hiện đúng.” Hắn giơ cả hai bàn tay lên trên
đầu, lòng bàn tay quay ra phía sau, theo cách thức chào phổ thông cho tất
cả mọi chúng tộc ở Hỏa tinh, rồi biến mất vào bụng của con tàu ngầm.

Một lát sau, một tên sĩ quan lộng lẫy trong bộ đai da rực rỡ xuất hiện trên
boong tàu và chào mừng Xodar, rồi chúng tôi theo chân gã xuống con tàu
ngầm.

Ngăn cabin chúng tôi chứa chúng tôi chiếm trọn chiều dài của con tàu, có
cửa sổ ở cả hai bên dưới mực nước. Ngay khi chúng tôi vừa xuống tàu, một
số lệnh đã được ban ra, theo đó, cánh cửa ngầm được đóng lại, rồi con tàu
bắt đầu rung chuyển theo nhịp động cơ.

“Chúng ta có thể đi đâu trong cái hồ nước bé tí teo này?” Phaidor hỏi.

“Không phải bay lên,” tôi đáp, “vì tôi đã nhận thấy rằng dù tòa nhà không
có mái, nó được che bởi một tấm lưới kim loại.”

“Vậy thì đi đâu?” Nàng lại hỏi.

“Theo hình dáng của con tàu tôi đoán là chúng ta sẽ đi xuống.” Tôi đáp.

Phaidor rùng mình. Trong suốt bao nhiêu thời đại, những biển nước của
Barsoom chỉ là một truyền thuyết. Ngay cả cô con gái của các tu sĩ này,
sinh ra kề bên cái biển duy nhất còn lại, cũng có cùng một nỗi khiếp hãi độ
sâu của nước hệt như thuộc tính chung của mọi người dân sao Hỏa.

Lúc này, cảm giác đang chìm xuống rất rõ ràng. Chúng tôi đang đi nhanh
xuống. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng nước lướt qua các cửa sổ, và trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.