JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 109

CHƯƠNG IX: ISSUS, NỮ THẦN

CỦA ĐỜI SỐNG VĨNH CỬU

Sự thú nhận tình yêu trong cơn hoảng hốt của cô gái khiến tôi vô cùng cảm
động, nhưng nó cũng làm tôi thấy nhục nhã. Có lẽ một lời nói hay hành
động thiếu suy nghĩ nào đó của tôi đã khiến nàng tin rằng tôi muốn đáp lại
tình cảm của nàng.

Tôi chưa bao giờ là một người đàn ông hào hoa phong nhã. Có lẽ với tôi,
việc chú tâm đến chiến đấu và những bộ môn liên quan có ích cho một
người đàn ông hơn là việc thả hồn thẫn thờ trên một cái găng tay nhỏ xíu,
hay việc hôn lên một bông hoa chết đã bắt đầu bốc mùi cải thối. Vì thế tôi
hoàn toàn không biết phải nói gì hay làm gì. Tôi thà đối mặt với những bầy
quái vật của các đáy biển chết một ngàn lần còn hơn là nhìn vào đôi mắt
của thiếu nữ xinh đẹp này, và nói với nàng điều mà tôi phải nói.

Nhưng không còn điều gì khác để làm, vì thế tôi phải nói. Rất vụng về nữa,
tôi e là vậy.

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay nàng khỏi cổ tôi, và vẫn giữ chúng trong tay tôi, tôi
kể cho nàng nghe câu chuyện về tình yêu tôi dành cho Dejah Thoris. Rằng
trong tất cả những người phụ nữ của cả hai thế giới mà tôi từng biết và
ngưỡng mộ trong suốt đời tôi, tôi chỉ yêu mỗi mình vợ tôi thôi.

Câu chuyện dường như không làm cho nàng vui lòng thỏa dạ. Như một con
cọp cái, nàng nhảy dựng lên, thở hổn hển. Gương mặt xinh đẹp bị biến
dạng đi trong sự biểu hiện của một dã tâm khủng khiếp. Đôi mắt nàng rọi
thẳng vào mắt tôi.

“Đồ khốn!” Nàng rít lên. “Đồ khốn báng bổ thần linh! Mi nghĩ Phaidor, con
gái của Matai Shang phải van xin sao? Nàng ta ra lệnh. Đối với nàng ta,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.