JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 162

đang nhanh chóng đuổi theo chúng tôi, nhưng không cất cánh khỏi mặt
nước.

“Ngoặt sang phải chút xíu.” Xodar la lên, vì không có cái la bàn nào ở
Omean, nơi mọi hướng đều là hướng bắc.

Âm thanh huyên náo chói tai nổ ra bên dưới chúng tôi. Tiếng súng, tiếng
thét ra lệnh của bọn sĩ quan, tiếng kêu gọi của đám thủy thủ trộn lẫn vào
nhau, và xuyên qua tất cả là tiếng của vô số chân vịt đang xé nước và
không khí.

Tôi không dám kéo cần tốc độ lên hết mức vì e rằng có thể bay lố khỏi
miệng của đường hầm băng qua mái vòm của Omean, thế nhưng chúng tôi
vẫn đang bay với một tốc độ cao đến nỗi tôi ngờ rằng chưa có ai đạt tới trên
mặt biển không có gió.

Những tàu bay nhỏ hơn bắt đầu ngóc lên hướng về phía chúng tôi. Xodar
hét lên: “Miệng đường hầm! Miệng đường hầm! Cái chết đang ở trước
mặt.” Và tôi nhìn thấy nó, đen ngòm và há hoác trong mái vòm rực rỡ của
thế giới bên dưới này.

Một con tàu mười người đang lao thẳng về phía trước để cắt đứt đường tẩu
thoát của chúng tôi. Nó là con tàu duy nhất ngáng ngang đường tiến, nhưng
với vận tốc hiện thời, nó sẽ nhanh chóng cản trở kế hoạch của chúng tôi.

Nó đang cất lên cao ở một góc khoảng bốn mươi độ ở trước mặt chúng tôi,
với ý định rõ ràng là kẹp chúng tôi vào giữa hai gọng kềm khi hạ xuống.

Chúng tôi chỉ có một hy vọng độc nhất, và tôi nắm lấy nó ngay. Việc cố qua
mặt con tàu đó là vô ích, vì điều đó sẽ giúp nó ép chúng tôi vào mái vòm đá
bên trên, và thật sự chúng tôi đã lên gần sát nó rồi. Việc cố hạ xuống phía
dưới con tàu lại có thể đặt chúng tôi hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của
nó, và đó chính là điều mà nó muốn. Ở hai bên hông, hàng trăm con tàu
khác đang lao nhanh tới chúng tôi. Khả năng chọn lựa đầy rẫy nguy cơ -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.