những người khác tới.
Trong số các tù binh có Yersted, chỉ huy của con tàu ngầm. Hắn nhận ra tôi
nhờ ba chuyến đi mà tôi đã thực hiện cùng với hắn trong thời gian tôi bị
bọn người Con Cả giam giữ.
“Cảm thấy thế nào khi cục diện xoay chuyển,” tôi hỏi hắn, “trở thành tù
nhân của người mà anh giam giữ ngày xưa?”
Hắn mỉm cười, một nụ cười rất dữ tợn mang nhiều ý nghĩa sâu xa.
“Sẽ không lâu đâu, John Carter,” hắn đáp. “Chúng tôi đang chờ đợi anh và
chúng tôi đã chuẩn bị.”
“Nó đã xảy ra như thế,” tôi đáp, “vì tất cả bọn anh đã chuẩn bị để trở thành
tù nhân của tôi mà gần như không bên nào phải nổ súng.”
“Đoàn tàu có thể bỏ lỡ anh,” hắn nói, “nhưng nó sẽ quay lại Omean, và khi
đó vấn đề sẽ rất khác - đối với John Carter.”
“Tôi không biết rằng đoàn tàu đã bỏ lỡ tôi,” tôi đáp, nhưng dĩ nhiên hắn
không hiểu ý của tôi, và chỉ nhìn một cách hoang mang.
“Có nhiều tù nhân đi tới chỗ của Issus trên con tàu của anh không,
Yersted?” Tôi hỏi.
“Rất nhiều,” hắn gật đầu.
“Anh có nhớ một người được gọi là Dejah Thoris?”
“Chà, thật vậy, vì vẻ đẹp tuyệt vời của nàng ta, và cũng vì thực tế rằng nàng
là vợ của kẻ khả tử đầu tiên đã thoát khỏi Issus qua vô số thời đại thần
thánh của người. Và cái cách mà Issus nhớ nàng với tư cách là vợ của một
người và mẹ của một người khác đã giơ tay chống lại Nữ thần của Cuộc
sống Vĩnh cửu.”
Tôi rùng mình sợ hãi khi nghĩ tới sự báo thù hèn hạ mà tôi biết Issus có thể
thực hiện lên Dejah Thoris vô tội vì sự báng bổ của chồng con nàng.