JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 59

đỉnh vách núi, và chúng tôi sẽ phải sử dụng cả trí khôn lẫn vũ lực để mở
đường băng qua trung tâm thành trì của bọn Thánh sĩ để thoát ra thế giới
bên ngoài.

“Ngay cả lúc ấy, hoàng tử ạ,” nàng bảo, “cánh tay của các tu sĩ vẫn còn dài.
Nó vươn tới mọi quốc gia của Barsoom. Những ngôi đền bí mật của nó
nằm lẩn khuất đâu đó ở giữa mỗi cộng đồng. Nếu thoát được, chúng ta sẽ
thấy rằng ở bất kỳ nơi nào chúng ta đến, những lời đồn về chúng ta đã đến
trước chúng ta, và cái chết chực chờ chúng ta trước khi chúng ta có thể làm
ô nhiễm bầu không khí với những lời báng bổ.”

Chúng tôi đã lên đường được khoảng một giờ mà không gặp phải ngăn trở
nào. Khi chúng tôi vừa đi vào một căn phòng lớn và Thuvia thì thầm bảo
tôi rằng chúng tôi đang tiếp cận điểm đến đầu tiên thì chúng tôi chạm trán
với một gã Thánh sĩ.

Ngoài các thứ dây đai và trang sức bằng châu báu, hắn còn đeo một chiếc
vòng vàng bên trên lông mày, ngay giữa chiếc vòng có gắn một viên đá lớn
giống hệt như viên đá tôi từng nhìn thấy trên ngực của ông già bé nhỏ ở nhà
máy khí quyển hai mươi năm trước.

Đó là loại châu báu vô giá ở Barsoom. Người ta mới chỉ biết tới hai viên
ngọc loại này, và chúng được đeo để xác nhận đẳng cấp và địa vị của hai
ông già có trách vụ vận hành những cỗ máy lớn bơm khí quyển nhân tạo
cho toàn sao Hỏa.

Viên ngọc mà gã Thánh sĩ đang đối diện với chúng tôi đeo có cùng kích
thước với viên mà tôi từng trông thấy, có đường kính khoảng một in-sơ. Nó
phát ra chín tia sáng khác nhau: bảy màu quang phổ và hai màu khác không
có trên trái đất. Vẻ đẹp kỳ diệu của hai tia sáng này thật sự không thể tả.

Khi nhìn thấy chúng tôi, đôi mắt của hắn nhíu lại thành hai khe hẹp xấu xa.

“Đứng lại!” hắn la lên. “Vụ này là sao, Thuvia?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.