JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 57

theo lời truyền tụng là một sự lừa bịp xấu xa và trắng trợn. Chúng ta biết
rằng thung lũng này không linh thiêng. Chúng ta biết rằng những tên Thánh
sĩ chẳng linh thiêng gì cả; rằng họ chỉ là một chủng tộc khả tử độc ác, nhẫn
tâm, không biết về cuộc sống thật sự sắp tới nhiều hơn chút nào so với
những điều mà chúng ta biết.

“Việc tiến hành mọi nỗ lực để trốn thoát không chỉ là quyền của chúng ta.
Nó là một bổn phận nghiêm mật mà chúng ta phải thực thi ngay cả khi biết
rằng chúng ta có thể bị sỉ vả và hành hạ bởi chính nhân dân của chúng ta
khi quay về với họ.

“Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể mang sự thật về cho những người
không quá gắn bó với sự mê tín điên cuồng và ngu xuẩn, và dù khả năng
được tin tưởng của chúng ta, tôi xin nghiêng theo ý cô, là rất ít oi, chúng ta
sẽ thật sự là những kẻ hèn nhát nếu lẫn tránh một bổn phận giản đơn như
vậy.

“Vả lại, cũng có cơ may là với sức nặng chứng cứ của nhiều người, sự thật
trong lời nói của chúng ta có thể được chấp nhận, và ít nhất nó cũng có thể
mang lại một thỏa hiệp để tiến hành một cuộc thám hiểm hay điều tra đối
với cái thiên đường ghê tởm đầy mỉa mai này.”

Cả cô gái lẫn người chiến binh da xanh đứng im lặng trầm ngâm một lúc.
Cuối cùng, chính cô gái là người phá vỡ sự im lặng.

“Tôi chưa bao giờ xem xét vấn đề dưới ánh sáng đó trước đây.” Nàng nói.
“Thật sự, tôi sẵn sàng hiến cuộc đời tôi một ngàn lần nếu có thể chỉ để cứu
mỗi một linh hồn duy nhất thoát khỏi kiếp sống đáng sợ mà tôi đã trải qua
trong cái nơi tàn nhẫn này. Vâng, anh nói đúng, và tôi sẽ đi với các anh
chừng nào còn đi được; nhưng tôi ngờ rằng chúng ta sẽ không bao giờ trốn
thoát.”

Tôi quay sang nhìn ông bạn người Thark.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.