JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 82

CHƯƠNG VII: NỮ THẦN XINH

ĐẸP

Trong một thoáng, tên cướp da đen và tôi bất động, nhìn vào mắt của nhau.
Rồi một nụ cười dữ dằn nở trên đôi môi đẹp bên trên tôi. Một bàn tay đen
bóng chậm chạp hiện ra từ gờ trên của boong tàu và cái họng lạnh lẽo,
trống hoác của một khẩu súng hướng vào giữa trán tôi.

Cùng lúc đó, bàn tay còn lại của tôi tóm lấy cái cổ họng đen trong tầm tay
với. Tiếng rít của tên cướp, “Chết này, tu sĩ khốn kiếp,” bị nghẹn giữa
chừng trong tiếng thở phì phò do những ngón tay xiết chặt của tôi.

Trước khi hắn có thể bắn, tôi lôi hắn qua boong tàu và hắn buộc phải buông
rơi khẩu súng để bám vào gờ boong tàu với cả hai tay.

Cú xiết cổ của tôi đã ngăn chặn một cách hiệu quả mọi tiếng kêu, thế là
chúng tôi chiến đấu với nhau trong sự im lặng dữ dội. Hắn cố gỡ tay tôi,
còn tôi thì lôi hắn đến cái chết.

Gương mặt hắn tím bầm, mắt hắn lồi ra. Rõ ràng, hắn sắp chết đến nơi trừ
phi gỡ được những ngón tay thép đang đẩy sự sống ra khỏi hắn. Với một nỗ
lực cuối cùng, hắn giật ngược thân hình về phía sau, đồng thời buông bàn
tay đang nắm lấy gờ tàu để cào xé những ngón tay tôi hòng gỡ chúng ra
khỏi cổ hắn.

Giây phút nhỏ nhoi đó là tất cả những gì tôi đang đợi. Với một cú lôi mạnh,
tôi hất hắn khỏi boong tàu. Thân hình đang rơi của hắn khiến bàn tay đang
nắm lỏng lẻo lấy sợi dây neo của tôi bị giằng ra và suýt nữa đã lôi tôi cùng
với hắn rơi xuống mặt biển bên dưới.

Tuy nhiên, tôi không nới lỏng nắm tay của mình, vì tôi biết rằng chỉ một
tiếng kêu của hắn sẽ báo động cho các đồng bọn hắn nhào ra báo thù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.