JOHN CARTER VÀ LINH THẦN HỎA TINH - Trang 81

mỏ neo đang được rút lên nhanh.

Nhưng tôi đã thành công, và tôi bám vào chiếc mỏ neo, được lôi đi qua
những nhánh cao của cây cối trong vườn trong lúc những đối thủ cuối cùng
của tôi la thét um sùm bên dưới.

Con tàu bay về hướng tây rồi ngoặt một cách tuyệt vời sang hướng nam.
Ngay sau đó, tôi được mang theo ra khỏi đỉnh của những vách núi vàng, ra
khỏi thung lũng Dor. Bên dưới, cách tôi sáu ngàn bộ, biển mất tích xứ
Korus đang nằm lấp lánh dưới ánh trăng.

Tôi cẩn thận trèo lên một chỗ có thể ngồi vắt ngang qua hai ngạnh của
chiếc mỏ neo. Tôi tự hỏi có khi nào con tàu không có người. Tôi hy vọng
thế. Hoặc có thể nó thuộc về những người thân thiện, và đã tình cờ bay
ngang gần như trong tầm tay của bọn hải tặc và bọn tu sĩ. Sự kiện nó rút lui
khỏi chiến địa đã tô thêm màu hy vọng cho giả thuyết này.

Nhưng tôi quyết định phải biết rõ hơn, và thế là, với sự cảnh giác tối đa, tôi
bắt đầu chậm chạp trèo lên sợi dây neo hướng tới boong tàu bên trên.

Tôi vừa đặt một tay lên thành con tàu thì một gương mặt đen dữ tợn ló ra
hông boong tàu và một đôi mắt đầy căm ghét nhìn vào mắt tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.