JOHN CARTER VÀ THỐNG SOÁI HỎA TINH - Trang 127

CHƯƠNG XI: CĂN NGỤC Ê HỀ

Tôi không bị nhốt lâu trong nhà tù của Salensus Oll. Trong thời gian ngắn
ngủi nằm ở đó, quanh người là những sợi xiềng vàng, tôi thường tự hỏi về
số phận của Thuvan Dihn, vua xứ Ptarth.

Người bạn dũng cảm của tôi đã theo tôi vào khu vườn khi tôi tấn công
Thurid, và khi Salensus Oll rời khỏi đó cùng Dejah Thoris và mấy người
kia, bỏ lại Thuvia, ông đã ở lại trong vườn với cô con gái, rõ ràng là không
bị để ý tới, vì ông có ngoại hình giống như bọn lính canh.

Lần cuối tôi thấy ông là lúc ông đứng chờ mấy tên lính đưa tôi tới gần cánh
cổng sau lưng chúng, để có thể ở lại một mình với Thuvia. Họ có thể trốn
thoát được chăng? Tôi nghi ngờ việc đó, thế nhưng tôi hy vọng với cả quả
tim mình rằng nó có thể là sự thật.

Vào ngày bị giam thứ ba của tôi, một chục tên lính áp giải tôi tới khán
phòng, nơi Salensus Oll sẽ tự đứng ra xét xử tôi. Một số đông quý tộc đứng
chật cả căn phòng, và trong số họ tôi nhìn thấy Thurid, nhưng không có
Matai Shang.

Dejah Thoris, vẫn đẹp lộng lẫy như từ trước tới giờ, ngồi trên một cái ngai
nhỏ bên cạnh Salensus Oll. Vẻ buồn bã tuyệt vọng của nàng cắt sâu vào tim
tôi.

Vị trí bên cạnh Vua của các vị vua khiến cả nàng lẫn tôi đều muốn bệnh, và
ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng ở đó, tôi chợt nảy ra ý định sẽ không bao
giờ sống sót rời khỏi căn phòng này nếu tôi phải bỏ lại nàng trong bàn tay
của tên bạo chúa hùng mạnh đó.

Tôi từng giết nhiều người đàn ông tài giỏi hơn Salensus, và giết họ với đôi
tay không. Giờ đây tôi thề với lòng rằng tôi sẽ giết hắn nếu nhận ra đó là
cách duy nhất để cứu nàng công chúa xứ Helium. Tôi không màng nghĩ tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.