JOHN CARTER VÀ THỐNG SOÁI HỎA TINH - Trang 142

“Nhưng dù sao, nếu ông phải chết, ông sẽ có đủ sức thực hiện nó,” Thurid
đáp.

“Phải,” Solan lẩm bẩm. “Ta thường nghĩ tới điều đó. Nào, chàng trai Con
Cả, nàng công chúa da đỏ của anh có đáng với cái giá mà ta yêu cầu cho sự
phục vụ của ta không, hay anh sẽ đi mà không có nàng ta và nhìn thấy nàng
ta trong vòng tay của Salensus Oll vào đêm mai?”

“Cứ theo giá của ông, ông già da vàng,” Thurid đáp, với một tiếng chửi thể.
“Phân nửa bây giờ và số còn lại khi ông hoàn thành giao ước của ông.”

Nói đoạn tên hoàng tử ném một cái túi đựng đầy tiền lên bàn.

Solan mở cái túi ra và đếm số tiền trong đó với những ngón tay run rẩy. Đôi
mắt kỳ quặc của ông ta toát lên ánh tham lam, bộ râu ria rối bù co giật theo
các cơ ở miệng và cằm. Rõ ràng từ chính thái độ này Thurid đã đoán được
điểm yếu của ông ta - ngay cả những cử động vồ vập của những ngón tay
trông như móng vuốt cũng thể hiện rõ tính hám lợi của con người keo kiệt
này.

Hài lòng với số tiền đúng, Solan bỏ lại chúng vào túi và đứng lên.

“Bây giờ,” ông ta nói, “anh có hoàn toàn chắc rằng anh biết đường tới đích
hay chăng? Anh phải đi thật nhanh qua quãng đường tới cái hang và từ đó
ra khỏi Quyền Lực Lớn, tất cả chỉ trong một giờ ngắn ngủi, vì ta không
dám cho anh nhiều hơn nữa.”

“Để tôi lặp lại với ông,” Thurid nói, “ông xem tôi có nói đúng hay không
nhé.”

“Nói đi,” Solan đáp.

“Đi qua cánh cửa đằng kia,” hắn mở đầu, chỉ vào một cánh cửa ở đầu kia
căn phòng, “tôi sẽ đi theo một hành lang, vượt qua ba nhánh hành lang bên
tay phải; rồi đi vào hành lang thứ tư bên tay phải thẳng tới nơi ba hành lang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.