Bố quay sang tôi như muốn hỏi liệu ông có nên trả lời không. “Bác
chỉ thử thôi,” cuối cùng ông đáp.
“Có phải bọn cháu đã đường đột cắt ngang công việc của bác
không?” cô hỏi cũng với giọng điệu bông đùa từng nói với tôi. Tôi
ngạc nhiên hết sức khi nghe thấy bố mình cười một cách bồn chồn.
Không to lắm nhưng vẫn là một tiếng cười. Thật kinh ngạc.
“Không, cháu đâu có cắt ngang. Bác chỉ đang kiểm tra đồng xu bác
mới có hôm nay thôi.”
Khi bố nói vậy, tôi có thể cảm thấy ông đang cố gắng thăm dò xem
tôi sẽ phản ứng như thế nào. Savannah hoặc không nhận ra hoặc giả
vờ không thấy. “Thế ạ?” cô hỏi. “Loại nào hả bác?”
Bố đổi trọng tâm sang chân kia. Rồi, trước sự ngạc nhiên của tôi, bố
ngẩng lên hỏi cô, “Cháu có muốn xem không?”
Chúng tôi ở trong phòng làm việc của bố khoảng bốn mươi phút.
Phần lớn thời gian tôi ngồi trong phòng nghe bố kể những câu
chuyện mà tôi thuộc nằm lòng. Như hầu hết các nhà sưu tầm nghiêm
túc, bố chỉ giữ vài đồng xu ở nhà, và tôi không biết những đồng xu
còn lại được cất ở đâu. Bố thay luân phiên bộ sưu tập vài tuần một lần,
những đồng xu mới xuất hiện cứ như là nhờ phép thuật. Thường thì
không bao giờ có hơn mười đồng xu trong phòng làm việc của ông
cùng một lúc và cũng toàn đồng không giá trị mấy, nhưng tôi rất ấn
tượng khi ông cho Savannah xem đồng xu Lincoln bình thường mà cô
cứ như bị mê hoặc vậy. Savannah hỏi hàng đống câu hỏi, những câu
hỏi mà tôi hoặc bất cứ cuốn sách nào viết về sưu tập tiền xu đều có thể
trả lời được, nhưng chỉ vài phút sau, những câu hỏi của cô đã trở nên
tinh tế hơn. Thay vì hỏi tại sao một đồng xu lại có thể có giá trị đặc
biệt như vậy thì cô hỏi bố tôi tìm thấy đồng xu đó khi nào và ở đâu, và
cô được nghe kể một đống chuyện về những kỳ nghỉ cuối tuần chán
ngắt của tuổi thơ tôi ở khắp nơi như Atlanta, Charleston, Raleigh và
Charlotte.