JOHN YÊU DẤU - Trang 100

Cô khẽ cười. “Đừng nói với em là anh đang ghen nhé.”
“Anh không ghen.”
“Tốt,” cô kết luận, rồi lại siết chặt tay tôi. “Bởi vì chẳng có lý do gì

để anh phải ghen cả.”

Tôi vin vào những lời cô vừa nói. Cô không cần phải nói vậy,

nhưng được nghe điều đó khiến tôi vui hết sức. Khi chúng tôi đến chỗ
để xe, tôi mở cửa xe.

“Anh tính đưa em đến Oysters,” tôi nói. “Đó là một câu lạc bộ gần

bờ biển. Lát nữa có ban nhạc chơi, và chúng ta có thể nhảy.”

“Vậy mình làm gì cho đến lúc đấy?”
“Em có đói không?” tôi hỏi, nghĩ ngay đến quán burger phô mai tôi

đi qua lúc nãy. “Hơi thôi,” cô nói. “Khi về nhà em ăn nhẹ rồi nên cũng
chưa đói lắm.”

“Hay là đi dạo bên bờ biển?”
“Hừm... Có khi để lát nữa.”
Rõ ràng là cô đã có kế hoạch sẵn rồi. “Tại sao em không nói cho

anh biết em muốn làm gì nhỉ?”

Cô tươi tỉnh hẳn lên. “Nếu chúng ta đến chào bố anh thì sao nhỉ?”
Tôi không biết chắc mình có nghe chính xác không nữa. “Thật

không?”

“Thật mà,” cô nói. “Chỉ một lúc thôi. Rồi chúng ta có thể ăn gì đó

và đi nhảy.”

Thấy tôi do dự, Savannah đặt một tay lên vai tôi. “Đi mà?”
Tôi không vui lắm với ý tưởng chúng tôi về nhà gặp bố, nhưng cách

cô yêu cầu khiến tôi không thể từ chối. Tôi nghĩ là mình đã quen với
việc đó, nhưng nếu chỉ có tôi và cô trong suốt buổi tối thì tốt hơn. Mà
tôi cũng không hiểu nổi tại sao cô lại muốn gặp bố tôi tối nay, trừ phi
điều đó có nghĩa là cô không quá hân hoan như tôi trước viễn cảnh hai
đứa sẽ được ở một mình bên nhau. Thật lòng mà nói, ý nghĩ này làm
tôi thất vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.