JOHN YÊU DẤU - Trang 98

“Ừ.” Chả hiểu sao, bố có vẻ gần như sợ sệt.
“Được rồi,” tôi nói. “Gặp lại bố sau nhé?”
“Chắc là bố đi ngủ đây.”
“Con có nói là lát nữa đâu.”
“Ồ,” bố nói. “Được rồi.”
Tôi đi ra cửa. Ngay khi mở cửa, tôi nghe thấy bố thở dài.
“Bố cũng muốn gặp Savannah,” ông nói khẽ đến nỗi chỉ vừa đủ cho

tôi nghe thấy.

Khi tôi đến chỗ cô, trời vẫn sáng và ánh nắng xiên xiên mặt nước.

Tôi ra khỏi xe và nhận thấy mình rất hồi hộp. Tôi không nhớ nổi lần
gần đây mình hồi hộp trước mặt một cô gái là khi nào, nhưng tôi cũng
không thể khuấy động cái ý nghĩ rằng bằng cách nào đó, mọi chuyện
giữa chúng tôi có lẽ đã thay đổi. Tôi không hiểu làm thế nào và tại sao
tôi lại cảm thấy như thế; tôi chỉ biết rằng tôi không chắc phải làm gì
nếu sự lo lắng của mình được chứng minh là đúng.

Tôi không buồn gõ cửa mà đi thẳng vào trong nhà. Phòng khách

trống không, nhưng tôi nghe thấy tiếng người dưới sảnh, và tất cả mọi
người lại tập trung ở hiên sau như mọi hôm. Tôi bước ra ngoài, hỏi
tìm Savannah và được biết là cô ở ngoài biển.

Tôi lật đật đi dọc bãi cát và cứng người khi thấy cô ngồi gần đồi cát,

bên cạnh Randy, Brad và Susan. Cô không nhìn thấy tôi, và tôi nghe
cô cười chuyện gì đó của Randy. Cô và Randy trông rất giống một cặp
đôi như Susan và Brad. Tôi biết họ không phải như vậy, và rằng có lẽ
họ chỉ nói chuyện về ngôi nhà đang xây hoặc chia sẻ những trải
nghiệm trong vài ngày qua, nhưng tôi không thích thế. Mà tôi cũng
không thích việc Savannah ngồi sát Randy như cô đã từng ngồi sát
cạnh tôi. Khi đứng đó, tôi tự hỏi liệu cô có nhớ là đã hẹn với tôi hay
không, nhưng cô mỉm cười khi thấy tôi như thể chẳng có gì bất ổn cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.