JOHN YÊU DẤU - Trang 43

“Để tôi đoán xem nào, anh muốn tôi làm tình nguyện viên hả?”
Tim cười. “Không, không phải vậy đâu. Dù sao cũng buồn cười thật

đấy - hồi trước mọi người cũng hay hỏi tôi như vậy. Thấy tôi đến gần
là họ thường lảng tránh. Chắc nhìn tôi mọi người đoán ra ngay. Mà
này, tôi biết là chưa chắc, nhưng tôi đang tự hỏi liệu cậu có biết em họ
tôi không. Cậu ấy đóng quân ở Pháo đài Bragg.”

“Xin lỗi,” tôi nói. “Tôi đóng quân ở Đức.”
“Ramstein hả?”
“Không. Đó là khu căn cứ không quân. Nhưng tôi cũng ở khá gần

đó. Tại sao anh hỏi vậy?”

“Tôi đến Frankfurt tháng Mười hai năm ngoái. Tôi đi nghỉ Giáng

sinh cùng gia đình. Đó là nơi tôi sinh ra, và ông bà tôi vẫn còn sống ở
đó.”

“Thế giới nhỏ bé thật.”
“Cậu có học tiếng Đức không?”
“Không hề.”
“Tôi cũng vậy. Buồn cái là bố mẹ tôi lại rất thành thạo và tôi nghe

họ nói tiếng Đức suốt bao nhiêu năm trời ở nhà rồi, thậm chí tôi còn
học tiếng Đức trước khi đến tuổi đi học nữa. Nhưng tôi chẳng hiểu gì
cả, cậu biết không? Tôi nghĩ là tôi rất may mắn khi lên lớp được, và
tất cả những gì tôi có thể làm là gặt đầu bên bàn ăn tối và giả vờ hiểu
những gì mọi người đang nói. Đồng minh duy nhất là em trai tôi,
người cùng hội cùng thuyền với tôi, nên chúng tôi có thể cùng cảm
thấy mình như lũ ngốc.”

Tôi cười lớn. Tim có một gương mặt cởi mở, chân thành, và vô tình,

tôi lại thấy quý mến anh ta.

“Này, tôi có thể lấy gì cho cậu không?” anh hỏi.
“Savannah đang lo rồi.”
“Đáng lẽ tôi phải đoán được chứ. Bà chủ nhà hoàn hảo, các thứ.

Luôn luôn là như vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.