JOHN YÊU DẤU - Trang 46

được cho hết thời gian còn lại của ngày. Rồi chúng tôi tập trung lại
vào lúc bốn giờ chiều để bàn xem mai làm gì. Và thế là hết ngày.”

“Chơi điện tử ư?”
“Tôi thì tập thể dục hoặc đọc sách. Nhưng đồng đội của tôi là những

chuyên gia về trò chơi điện tử. Và nếu trò chơi càng bạo lực thì họ lại
càng thích.”

“Anh đọc gì?”
Tôi trả lời Savannah, và cô suy nghĩ. “Thế chuyện gì sẽ xảy ra khi

anh được cử ra vùng chiến sự?”

“Đến lúc đó,” tôi vừa nói vừa chén hết món gà của mình, “thì khác.

Chúng tôi phải canh gác, rồi thì mọi thứ luôn luôn bị hư hỏng, đổ vỡ
và cần phải sửa chữa, vì thế ta sẽ rất bận, ngay cả khi ta không phải đi
tuần. Nhưng bộ binh là lực lượng hoạt động trên mặt đất, nên phần lớn
thời gian chúng tôi hầu như không ở trong doanh trại.”

“Có lúc nào anh sợ hãi chưa?”
Tôi tìm kiếm câu trả lời thích hợp. “Có. Đôi lúc. Không phải lúc

nào ta cũng cảm thấy sợ hãi, ngay cả khi xung quanh ta mọi thứ như
sắp sụp đổ. Chỉ là ta... phản ứng, cố gắng sống sót thôi. Mọi việc xảy
ra nhanh đến nỗi ta không có thời gian để nghĩ nhiều đến bất cứ việc
gì, ngoại trừ nhiệm vụ và tính mạng của mình. Sau đó, ta thường bị
ảnh hưởng, một khi ta hiểu rõ. Đó là khi ta nhận ra ta đã thoát chết
trong gang tấc, và đôi khi ta thấy run rẩy hoặc buồn nôn hoặc bất cứ
cảm giác gì.”

“Tôi chắc chắn là mình không thể làm được những việc anh đang

làm.”

Tôi không chắc cô có chờ tôi đáp lại không, vì thế tôi chuyển đề tài.

“Tại sao cô lại học ngành Giáo dục đặc biệt?” tôi hỏi.

“Đó là cả một câu chuyện dài. Anh có chắc là mình muốn nghe

không?”

Thấy tôi gật đầu, cô hít một hơi dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.