JOHN YÊU DẤU - Trang 48

kỷ, nơi chúng tôi có thể thực sự làm việc với chúng. Như vậy chúng
có thể cảm nhận hạnh phúc tương tự như Alan.”

Cô đặt dĩa xuống như thể đang bối rối lắm, rồi cô đặt chiếc đĩa sang

một bên.

“Nghe tuyệt lắm.”
“Để xem liệu có thành hiện thực không,” cô nói, rồi lại ngồi thẳng

lưng lên. “Bây giờ đó chỉ là một giấc mơ thôi.”

“Chắc cô cũng thích ngựa phải không?”
“Con gái ai chả thích ngựa. Anh không biết điều đó à? Nhưng đúng

vậy, tôi rất thích ngựa. Tôi có một con giống Ả Rập tên là Midas, đôi
lúc tôi cảm thấy rất đau lòng khi phải ở đây trong khi tôi có thể bỏ về
cưỡi ngựa.”

“Lộ rồi nhé.”
“Tôi nên nói mà. Nhưng tôi vẫn dự định ở lại đây. Tôi sẽ cưỡi ngựa

cả ngày, hàng ngày, khi tôi trở về. Anh có biết cưỡi ngựa không?”

“Tôi có cưỡi một lần.”
“Anh có thích không?”
“Ngày hôm sau thì tôi đau nhức hết cả người. Đi lại cũng đau.”
Cô cười khúc khích, và tôi nhận ra rằng mình rất thích nói chuyện

với cô. Nói chuyện với cô thật thoải mái tự nhiên, không như với
nhiều người khác. Tôi có thể nhìn thấy chòm sao Thiên Lang; trên
đường chân trời nơi mặt biển, sao Kim vừa mới ló dạng và tỏa ánh
sáng trắng rực rỡ. Các chàng trai cô gái tiếp tục huỳnh huỵch lên
xuống cầu thang, nhờ hơi men xui khiến mà tán tỉnh nhau. Tôi thở dài.

“Có lẽ tôi nên về thôi để còn gặp bố tôi một lúc. Giờ này có lẽ ông

đang tự hỏi tôi đi đâu. Nếu ông còn thức thì đúng là như vậy đấy.”

“Anh có muốn gọi cho bố mình không? Anh có thể dùng điện thoại

ở đây.”

“Không, chắc tôi về ngay đây. Đi bộ xa lắm.”
“Anh không có xe à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.