JOHN YÊU DẤU - Trang 49

“Không. Sáng nay tôi đi nhờ xe.”
“Anh có muốn Tim đưa anh về nhà không? Chắc chắn anh ấy không

ngại đâu.”

“Không, không sao đâu.”
“Đừng trẻ con thế. Anh nói đi bộ xa lắm phải không? Tôi sẽ bảo

Tim đưa anh về. Để tôi gọi anh ấy.”

Cô chạy đi ngay không để tôi ngăn lại, và chỉ một phút sau, Tim đã

theo chân cô ra khỏi nhà. “Tim không ngại đưa anh về đâu,” cô nói,
cảm thấy rất hài lòng với bản thân mình.

Tôi quay sang Tim. “Anh chắc chứ?”
“Không hề gì,” anh ta đảm bảo với tôi. “Xe của tôi ở ngay phía

trước kia. Cậu có thể để ván trượt ở thùng xe.” Tim chỉ tấm ván trượt.
“Cần giúp một tay không?”

“Không cần đâu,” tôi nói, rồi đứng dậy, “tôi cầm được mà.” Tôi đến

bên chiếc ghế, mặc áo vào, rồi nhặt tấm ván trượt lên. “Nhân tiện, cảm
ơn anh.”

“Có gì đâu,” anh ta nói. Anh ta vỗ vỗ tay vào túi quần. “Tôi vào lấy

chìa khóa rồi sẽ quay lại ngay. Xe tôi màu xanh lá cây đậu trên bãi cỏ
kia kìa. Tôi sẽ gặp cậu ở đó nhé.”

Tôi quay lại nói với Savannah khi Tim đã đi khuất. “Rất vui được

biết cô.”

Cô nhìn tôi chăm chú. “Tôi cũng thế. Tôi chưa bao giờ đi chơi với

một người lính cả. Tôi có cảm giác như mình được... bảo vệ vậy. Tôi
nghĩ Randy sẽ không quấy rầy tôi tối nay đâu. Mấy hình xăm của anh
có lẽ làm anh ta sợ chạy mất dép rồi.”

Tôi đoán cô đã để ý đến chúng. “Có lẽ tôi sẽ gặp cô sau.”
“Anh biết nên tìm tôi ở đâu rồi đấy.”
Tôi không chắc liệu thế có nghĩa là Savannah muốn tôi đến chơi lần

nữa hay không. Xét về nhiều mặt thì cô vẫn hoàn toàn là một bí ẩn với
tôi. Nhưng tôi cũng đâu có quen thân gì cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.