JOHN YÊU DẤU - Trang 72

Mặt trời bắt đầu từ từ lặn xuống, khi tôi lái xe đi, bầu trời là một

xoáy màu rực rỡ, đối lập đầy ấn tượng với bầu trời đêm mà tôi từng
biết ở Đức. Giao thông thì khủng khiếp như trong mọi tối Chủ nhật
khác, và tôi phải mất gần ba mươi phút hít khói xe mới quay lại được
bờ biển rồi đỗ lại.

Tôi đẩy cửa vào nhà mà không gõ cửa. Hai chàng trai ngồi trên sofa

đang xem bóng rổ nghe thấy tiếng tôi bước vào.

“Xin chào,” họ nói, vẻ thờ ơ và không hề ngạc nhiên.
“Các anh có thấy Savannah đâu không?”
“Ai cơ?” một trong hai người hỏi, rõ ràng chẳng chú ý mấy đến tôi.
“Không sao. Tôi sẽ tìm cô ấy.” Tôi đi qua phòng khách rồi ra hiên

sau, thấy chàng trai đêm hôm trước lại đang nướng đồ ăn, có cả vài
người khác nữa, nhưng không thấy tăm hơi Savannah đâu cả. Mà tôi
cũng không thấy cô trên bãi biển. Đúng lúc tôi định quay lại thì cảm
thấy có ai đó gõ gõ lên vai mình.

“Anh đang tìm ai vậy?” cô hỏi.
Tôi quay lại. “Một cô gái,” tôi nói. “Cô ấy hay bị mất đồ ở cầu tàu,

nhưng cô ấy học lướt sóng rất nhanh.”

Cô chống hai tay lên hông, và tôi cười. Cô mặc quần soóc và áo

yếm mùa hè, má phớt hồng, tôi nhận thấy cô dùng một chút mascara
và son môi nữa. Dù tôi yêu vẻ đẹp tự nhiên của cô - tôi là một đứa con
của biển mà - nhưng cô còn gây ấn tượng mạnh hơn là tôi nhớ. Tôi
ngửi thấy mùi chanh thơm thoang thoảng khi cô nghiêng về phía tôi.

“Đó là tất cả về tôi? Một cô gái nào đó ư?” cô hỏi. Cô có vẻ vừa đùa

cợt vừa nghiêm túc, và trong thoáng chốc, tôi tưởng tượng ra cảnh
vòng tay ôm eo cô ngay ở đây và ngay lúc này.

“Ồ,” tôi nói, giả vờ ngạc nhiên. “Đó là cô.”
Hai chàng trai trên sofa liếc nhìn chúng tôi, rồi quay lại màn hình

TV.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.