“Cô sẵn sàng đi chưa?” tôi hỏi.
“Tôi lấy túi cái đã,” cô nói. Cô lấy cái túi đặt trên quầy bếp, rồi
chúng tôi đi ra cửa. “Mà chúng ta sẽ đi đâu đây?”
Khi tôi nói với cô, cô nhướn mày lên.
“Anh định đưa tôi đi ăn ở một nơi được gọi tên là quán nhậu sao?”
“Tôi chỉ là một anh lính quèn lương thấp trong quân đội. Tôi chỉ trả
được có vậy thôi.”
Savannah va người vào tôi khi chúng tôi đi bộ. “Thấy chưa, đây là
lý do tại sao tôi không thường hẹn với người lạ.”
Quán nhậu Tôm nằm ở trung tâm của Wilmington, trong vùng đất
lịch sử tiếp giáp với sông Cape Fear. Một mũi của vùng đất lịch sử là
điểm đến du lịch điển hình: cửa hàng lưu niệm, vài nơi chuyên về đồ
cổ, mấy nhà hàng hạng sang, quán cà phê và rất nhiều văn phòng bất
động sản. Tuy nhiên, ở mũi kia của vùng đất, Wilmington phô bày cá
tính của nó là một thành phố cảng đang hoạt động: những nhà kho lớn,
hơn một trong số đó bị bỏ không, và vài tòa nhà văn phòng cũ kỹ chỉ
mới được thuê một nửa. Tôi e là đám khách du lịch lũ lượt kéo đến
đây vào mùa hè chưa từng liều lĩnh mò đến nơi này. Đây là hướng mà
tôi rẽ. Từng chút một, người thưa thớt dần cho đến khi không còn một
ai trên vỉa hè thì vùng đất trở nên tiêu điều hơn.
“Quán này ở đâu vậy?” Savannah hỏi.
“Chỉ còn một đoạn nữa thôi,” tôi nói. “Đằng kia, phía cuối đường.”
“Quán này hơi khuất nẻo thì phải?”
“Đó là một quán địa phương,” tôi nói. “Người chủ không quan tâm
có khách du lịch đến hay không. Chưa bao giờ có khách du lịch đến
đây cả.”
Một phút sau, tôi giảm tốc và rẽ vào khu để xe nhỏ tiếp giáp với
một trong những nhà kho. Vài chục cái xe đang đậu ở trước quán nhậu
Tôm như thường lệ, và cái quán thì chẳng hề thay đổi. Kể từ khi tôi