JULIA YÊU DẤU - Trang 196

Anh cười dữ tợn với chính mình, vì anh thấy mình giống Frankenstein

với con quái vật nguy hiểm mà ông ta tự tạo ra. Con bé bụi đời tầm thường,
gầy nhẳng, bẩn thỉu đã tự tiện xông vào nhà anh cách đây mấy tháng chẳng
hấp dẫn anh chút nào. Đối với anh, cô ta chỉ là món đồ chơi, một thứ gì đó
tạm thời làm khuây khỏa cuộc sống tẻ nhạt của anh. Anh sẽ quên bẵng cô ta
ngay lập tức nếu cô ta để cho anh yên. Nếu cô ta là một đứa trẻ ngoan
ngoãn biết điều, im lặng đón nhận thức ăn, nơi trú ngụ và sự giáo dục, thì
anh tin rằng anh sẽ chẳng bao giờ để ý đến sự tồn tại của cô ta. Nhưng Julia
chưa từng làm thế. Từ cái cảnh tượng lố lăng ban đầu ở sảnh trước, đáng lẽ
anh nên cảnh giác mới phải. Không một thành viên thấp kém nào của tầng
lớp dưới dám cư xử như thế trong lãnh địa của một bá tước. Thực ra, giờ
đây nghĩ lại, anh thấy ngạc nhiên vì cô ta thậm chí còn vào được. Anh chưa
thấy ai từng vượt qua được Smathers nếu Smathers muốn ngăn họ ở ngoài.
Ngay cả giới quý tộc cũng phải chào thua trước lão quản gia nhà Peyton.

Anh nên thận trọng, nhưng anh đã không làm thế. Cô ta xộc thẳng vào sự

chú ý của anh; thậm chí lúc này môi anh vẫn nhếch lên khi nhớ lại điệu gãi
xoành xoạch của cô ta với chiếc váy ghê tởm đó, và cách cô ta hoàn thành
chuyến đi bất thường ấy bằng cách xả hết những gì có trong dạ dày lên đôi
ủng của anh! Và anh đã bỏ qua cho cô ta. Có lẽ chỉ vì anh buồn chán, hoặc
có lẽ ngay cả anh, tên bá tước xấu xa, như lời đồn đại, cũng cô đơn.

Ngay từ đầu cô ta đã làm anh thích thú, và rồi anh nhận thấy mình ngạc

nhiên trước trí thông minh sắc sảo – thật kỳ lạ đối với một kẻ thuộc tầng lớp
dưới! – và sắc đẹp dần đâm chồi nảy lộc của cô ta. Anh chưa bao giờ đoán
trước được tác dụng của một bữa ăn ngon, một bánh xà phòng nhỏ cùng ít
nước vào buổi tối đầu tiên. Quá đột ngột đến mức làm anh choáng váng lúc
mới nhìn thấy, con bé lang thang dơ dáy đã biến thành mỹ nhân nhỏ nhắn
đáng yêu. Anh đã quyết định dùng cô ta để giải khuây trong vài tuần giải
quyết công việc buồn chán ở White Friars. Chỉ là con bé đó ngờ nghệch
quá, uống sạch chỗ rượu anh chuốc cho vào cái đêm anh định gạ gẫm, rồi
say không biết gì. Dù là tên bá tước đồi bại hay không, ngay cả anh cũng
không thể lên giường với một con bé mười sáu tuổi say đến nỗi ngồi không
vững.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.