JULIA YÊU DẤU - Trang 292

“Và dĩ nhiên, có cả một chiếc giường to trên lầu nữa,” anh thì thầm nói

thêm. Khi mắt cô bắn những tia ngờ vực về phía anh thì anh cười khẽ.
Trước khi cô quyết định mình có nên nổi giận, anh đã ở bên cạnh, kéo cánh
tay cô vòng qua tay anh khi anh dẫn cô bước lên bậc tam cấp. Julia ngoan
ngoãn đi theo anh trong lúc cỗ xe đằng sau lọc cọc lăn bánh đi. Granville đã
chờ sẵn, bộ dạng nom như thể vừa vội vàng tròng áo khoác lên người khi
nghe thấy tiếng xe, mở rộng cửa cho họ với động tác cúi đầu quỵ lụy mà
Julia biết hoàn toàn là do sự hiện diện của người đàn ông bên cạnh cô.

“Xin chào đức ngài, madam,” hắn kính cẩn nói và đóng cửa lại. “Tôi có

thể dọn bữa tối lên, hay…”

“Không cần, cảm ơn,” Sebastian dứt khoát, chẳng thèm liếc mắt tới gã

người hầu xun xoe. “Anh có thể đi.”

Cúi rạp đầu một lần nữa Granville mới biến mất, Julia đứng nhìn lên

Sebastian, mặt anh nhuốm ánh vàng của ngọn nến đặt trên chiếc bàn nhỏ
gần cửa ra vào và có vẻ nó là nguồn sáng duy nhất trong nhà.

“Đáng lẽ mình nên bảo hắn thắp vài cây nến.” Sebastian rầu rĩ nói khi

nhận ra căn nhà tối om.

“Chúng ta cũng làm được mà, hay ít nhất là em có thể. Phải chăng ngài

bá tước không cả biết cách thắp nến?”

“Hơi hơi.” Anh mỉm cười với cô. Julia nghĩ mình có thể sống cả đời với

nụ cười ấm áp ấy. Cô kiễng chân bất ngờ hôn trộm anh. Mắt anh rực sáng,
và anh túm lấy cô, nhưng cô đã chụp lấy cây nên và lách khỏi anh rồi chạy
lên cầu thang, cười khúc khích, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

“Một ngày nào đó, trò đùa của em có thể dẫn em đến rắc rối đấy, cô bé

tinh ranh,” anh cảnh cáo.

“Em cũng hi vọng thế,” cô đáp lại với nụ cười dạn dĩ, anh cũng cười và

đi theo cô lên lầu. Đến cửa phòng ngủ thì cô ngập ngừng, chợt cảm thấy hơi
xấu hổ. Tối nay cô thật táo tợn – có thể anh không thích những phụ nữ táo
tợn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.