KẺ BÁO THÙ - Trang 181

“Hai mươi hai,” Catherine gọi to bằng giọng như trong hộp thiếc.

“Tại sao lại ở đây?” Halvorsen hỏi, nhìn xuống vịnh Oslo bên dưới. Gió thổi
tóc mái anh ta bay tứ tung. Họ lái xe chưa đến năm phút từ con đường

Grønland ngập khói xăng tới Ekerberg, nhô lên như một tòa tháp canh

màu xanh ở góc Đông Nam của Oslo. Họ tìm được một cái ghế băng dưới tán
cây nhìn về phía một tòa nhà bằng gạch cổ kính rất đẹp mà Harry vẫn gọi là
Trường Hàng hải, mặc dù hiện nay ở đó người ta đã chuyển qua dạy những
khóa học về quản trị doanh nghiệp.

“Thứ nhất là vì ở đây rất tuyệt,” Harry nói. “Thứ hai là để dạy cho một

người ngoại quốc một chút về lịch sử của Oslo. Từ ‘Os’, trong Oslo có nghĩa
là ‘đỉnh’, tức cái sườn đồi mà chúng ta đang ngồi đây. Đỉnh Ekeberg. Còn
‘lo’ là dải đồng bằng mà cậu có thể nhìn thấy bên dưới kia.” Anh chỉ tay. “Và
thứ ba là ngày nào chúng ta cũng ngước nhìn cái đỉnh này, nên việc tìm xem
thứ gì ở phía sau nó là rất quan trọng, cậu không nghĩ thế sao?”

Halovorsen không đáp.
“Tôi không muốn làm chuyện này ở văn phòng,” Harry nói. “Hay ở cửa

hàng Elmer. Có một chuyện mà tôi phải nói với cậu.” Mặc dù họ đang đứng ở
cao bên trên vịnh, nhưng Harry nghĩ rằng anh vẫn có thể nếm thấy vị muối
biển trong gió. “Tôi quen Anna Bethsen.”

Halvorsen gật đầu.
“Cậu không hề ngạc nhiên chút nào,” Harry nhận xét.
“Tôi cũng đã ngờ ngợ.”
“Nhưng còn hơn thế nữa.”
“Vậy ư?”
Harry nhét một điếu thuốc chưa châm lửa vào giữa hai môi. “Trước khi tôi

kể tiếp, tôi phải cảnh báo cậu. Những gì tôi sắp sửa nói ra sẽ chỉ có cậu và tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.