KẺ BÁO THÙ - Trang 211

xuống tôi lúc đi ngang qua. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi sắp sửa cười sằng
sặc khoái trá thì có tiếng gõ trên cửa kính xe. Tôi chầm chậm ngoái cổ sang.
Cực kỳ chậm. Cô ta mỉm cười và tôi phát hiện ra rằng cửa kính xe đã bị hạ
xuống. Lạ thật. Cô ta nói gì đó nhưng tiếng động cơ xe đang nổ ở phía trước
đã át đi mất.

“Cô bảo gì cơ?” Tôi hỏi, mở mắt ra.
“Ông có thể làm ơn chỉnh thẳng lưng ghế của mình không?”
“Lưng ghế của tôi ư?” Tôi hỏi lại, vẫn chưa hiểu mô tê gì.
“Chúng ta sắp hạ cánh trong ít phút nữa, thưa ông.” Cô ta lại mỉm cười rồi

đi mất.

Tôi dụi mắt cho tỉnh ngủ và mọi chuyện ùa về. Vụ cướp ngân hàng. Lúc

tẩu thoát. Cái va li có vé máy bay đã sẵn sàng ở căn nhà gỗ. Tin nhắn từ
Hoàng Tử báo tình hình đã yên. Nhưng cái cảm giác hồi hộp vẫn nhói lên khi
tôi chìa hộ chiếu ra tại cửa kiểm soát ở sân bay Gardenmoen. Cất cánh. Mọi
chuyện đã diễn ra theo đúng kế hoạch.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay. Rõ ràng tôi vẫn chưa thoát hẳn ra khỏi

cơn mộng mị. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi dường như tôi đang bay lên
trên các vì sao. Rồi tôi nhận ra đó là ánh đèn của thành phố và bắt đầu nghĩ
tới chiếc xe tôi đã đặt thuê. Liệu tôi có nên ngủ lại khách sạn trong một thành
phố khổng lồ, ẩm thấp và hôi hám này rồi mai hẵng lái xe về phía Nam
không nhỉ?

Không, ngày mai tôi sẽ mệt lử y như thế này, vì mất ngủ sau chuyến bay

dài. Tốt nhất là nên tới đó càng sớm càng tốt. Nơi mà tôi sắp tới hay ho hơn
tiếng tăm của nó. Thậm chí còn có cả vài người Na Uy để trò chuyện. Thức
dậy là thấy mặt trời, biển và một cuộc đời tốt đẹp hơn. Kế hoạch là như vậy.
Hay ít ra cũng là kế hoạch của tôi.

Tôi vẫn cầm cốc rượu mà tôi đã giữ được trước lúc cô tiếp viên gấp cái

bàn của tôi lại. Vậy tại sao tôi lại không tin tưởng kế hoạch đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.