KẺ BÁO THÙ - Trang 302

“Không. Cô bật điện thoại lên và đợi ở đây. Khi thấy tôi đã núp dưới cửa

sổ thì gọi vào số này.” Anh đưa cho cô mẩu giấy xé ra từ một cuốn sổ.

“Tại sao?”
“Nếu tôi nghe thấy có tiếng điện thoại di động đổ chuông trong nhà thì

chúng ta có thể đoán là Lev có nhà.”

“Được. Vậy còn việc bắt giữ hắn, anh nghĩ sẽ phải làm thế nào? Với cái

này hả?” Cô chỉ vào cái vật to lù lù đen sì Harry đang cầm trong tay phải.

“Sao không?” Harry đáp. “Nó có tác dụng đối với Roger Person mà.”
“Hắn ở trong phòng tối và chỉ nhìn thấy nó qua một cái gương nhà cười

thôi, Harry.”

“Ừm, thì vì không được phép mang vũ khí vào Brazil nên chúng ta sẽ phải

sử dụng cái mà chúng ta có thôi.”

“Giống như sợi dây câu buộc vào nhà tắm và món đồ chơi ấy hả?”
“Đây không chỉ là một món đồ chơi, Beate. Đây là bộ G-Con 45 hiệu

Namco.” Anh vỗ vỗ vào khẩu súng ngắn bằng nhựa cỡ đại.

“Ít ra thì cũng bóc cái nhãn Playstation đi,” Beate lắc đầu nói.
Harry cởi giày, lom khom chạy qua cái sân khô ráo, nứt nẻ từng là bãi cỏ.

Anh tới nơi, ngồi xuống, lưng áp vào bức tường bên dưới cửa sổ và dùng tay
ra hiệu cho Beate. Anh không nhìn thấy cô, nhưng biết cô có thể thấy anh
trên nền bức tường trắng. Anh ngước lên nhìn bầu trời nơi vũ trụ đang phô
bày. Giây lát sau, tiếng chuông yếu ớt nhưng rõ ràng của một chiếc điện thoại
di động vang lên trong nhà. Bản Trong lâu đài của vị sơn vương. Vở kịch
Peer Gynt. Gã này có khiếu hài đây.

Harry chăm chú nhìn vào một ngôi sao và cố gắng gạt hết những ý nghĩ

khác ra khỏi đầu ngoại trừ việc phải làm. Nhưng anh không làm được. Có lần
Aune đã hỏi tại sao người ta lại hay thắc mắc rằng liệu ngoài vũ trụ có sự
sống hay không, trong khi chúng ta biết rằng riêng số lượng mặt trời trong
thiên hà này còn nhiều hơn số hạt cát trên một bãi biển trung bình? Chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.