KẺ BÁO THÙ - Trang 300

trong treo cái áo choàng mà Petra mặc trông rất đẹp, đứng trước cửa phòng
tắm và đặt tay lên tay nắm cửa. Hít một hơi thật sâu. Gã đang định ấn tay
nắm cửa xuống thì cảm thấy một chút gió thổi qua. Không phải từ cái quạt
hay một ô cửa sổ nào đó để mở. Nó là một thứ gì đó khác.

“Đứng im!” Một giọng nói vang lên ngay sau lưng gã. Sau khi ngẩng đầu

lên và nhìn vào tấm gương trên cửa nhà tắm, Roger bèn làm theo. Gã đông
cứng đến mức răng va lập cập. Cánh cửa tủ vừa mở ra và bên trong, giữa hai
cái áo choàng màu trắng, gã nhìn ra một người có vóc dáng lực lưỡng. Nhưng
đó không phải là điều gây ra cơn ớn lạnh đột ngột. Cái tác động tâm lý khi
phát hiện ra có kẻ còn có vũ khí lớn hơn nhiều thứ vũ khí mà mình đang cầm
và chĩa nó vào mình không hề suy giảm dù có chút hiểu biết về vũ khí.
Ngược lại là đằng khác. Ta sẽ biết những viên đạn cỡ lớn phá hủy cơ thể
người hiệu quả hơn nhường nào. Khẩu Taurus PT92C của Roger là ống xì
đồng so với con quái vật đen sì, to lù lù mà hắn liếc thấy sau lưng nhờ ánh
trăng. Có tiếng ken két khiến Roger ngước lên. Thứ trông như sợi dây câu
ánh lên. Nó ròng từ khe nứt trên cửa nhà tắm tới chỗ cái tủ.

“Guten Abend,” Roger thì thào.

Sáu năm sau, khi Roger tình cờ bị vẫy vào một quán bar ở Pattaya, chỉ để rồi
phát hiện ra Fred sau lớp râu tóc xồm xoàm, lúc đầu gã ngạc nhiên tới mức
cứ đứng đực ra cho đến khi Fred kéo ghế cho.

Fred gọi đồ uống và kể với Roger rằng gã không còn làm việc ở Biển Bắc

nữa. Được nhận trợ cấp cho người tàn tật. Roger ngần ngừ ngồi xuống và giải
thích, không nói chi tiết, rằng trong sáu năm qua gã đã điều hành một công ty
chuyển phát ở Chang Rai. Sau vài ly, Fred hắng giọng và hỏi thật ra là
chuyện gì đã xảy ra vào cái đêm Roger đột nhiên chạy khỏi d’Ajuda.

Roger nhìn vào ly rượu của mình, hít một hơi sâu và bảo rằng gã không có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.