KẺ BÁO THÙ - Trang 298

hoang tưởng đấy.”

“Hoang tưởng á?” Roger kêu lên. “Đây là chuyện hoàn toàn có thật. Một

nghìn đô chết tiệt! Dân ở đây sẵn sàng bán cả mẹ mình để đổi lấy một phần
mười số tiền đó.”

“Vậy thì cậu định làm gì?”
“Việc phải làm. Ngăn chặn tên người Đức đó.”
“Thật ư? Bằng cách nào?”
Roger nhấm nháp cà phê trong lúc lôi ra một khẩu súng lục màu đen với

cái báng súng ngắn màu nâu đỏ từ trong cạp quần ra. “Chào em Taurus
PT92C từ São Paulo đi nào.”

“Không, cảm ơn,” Muhammed rít lên. “Cất ngay cái đó đi. Cậu điên rồi.

Cậu nghĩ là cậu có thể một mình đấu với tên người Đức đó hả?”

Roger nhún vai và lại nhét khẩu súng vào cạp quần.
“Fred đang run như cầy sấy ở nhà. Nó bảo nó sẽ không bao giờ tỉnh táo lại

nữa.”

“Tên này là dân chuyên nghiệp đấy, Roger.”
Roger khịt mũi. “Thế còn tôi? Tôi đã cướp mấy cái ngân hàng rồi chứ bộ.

Mà ông biết cái gì là quan trọng nhất không, Muhammed? Bất ngờ. Cái đó
quyết định tất cả.” Roger uống nốt tách cà phê. “Mà chuyên nghiệp cái khỉ
mốc gì khi mà hắn đi khắp nơi nói bô bô số phòng mình ở như thế.”

Muhammed đảo mắt và làm dấu thánh giá.
“Allah có thể nhìn thấy ông đấy, Muhammed ạ,” Roger nói cộc lốc rồi

đứng dậy.

Roger nhìn thấy người phụ nữ tóc vàng ngay khi bước vào khu lễ tân. Cô

đang ngồi với một nhóm đàn ông xem một trận đá bóng trên chiếc ti vi để
trên quầy. Đúng rồi, tối nay có trận flaflu, trận đấu truyền thống giữa hai đội
Flamengo và Fluminese ở Rio. Đó là lý do vì sao quán Fredo đông nghẹt.

Gã vội vã đi qua họ, hy vọng không bị nhìn thấy. Chạy lên cầu thang trải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.