KẺ BÁO THÙ - Trang 354

bóng người qua lớp kính gợn sóng trên cửa. Hẳn là người hàng xóm nào đó,
Harry thầm nghĩ, vì họ không gọi bằng điện thoại nội bộ.

Anh vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì thấy mình dừng lại. Một cảm giác

nhói lên ở cổ. Mắt anh hoa lên. Mạch đập hối hả. Vô lý. Anh bèn mở cửa ra.

Là Ali. Mặt cau lại.
“Anh đã hứa hôm nay sẽ dọn kho của anh trong tầng hầm rồi cơ mà,” anh

ta nói.

Harry vỗ trán.
“Khỉ thật! Xin lỗi anh, Ali. Tôi đãng trí quá đi mất.”
“Không sao đâu, Harry. Tối nay nếu anh rảnh thì tôi sẽ giúp anh một tay.”
Harry nhìn anh ta ngạc nhiên. “Giúp tôi á? Tôi chỉ cần mười giây là dọn

xong chỗ đó. Nói thật là tôi không nhớ nổi mình có gì để dưới đó nữa, nhưng
cũng được.”

“Đó là những thứ có giá trị mà, Harry.” Ali lắc đầu. “Anh đúng là khùng

khi để những món đồ như vậy trong tầng hầm.”

“Chuyện đó thì tôi không rõ. Tôi ra quán Schrøder ăn chút gì đã. Rồi tôi sẽ

ghé qua, Ali.”

Harry đóng cửa, ngồi thụp xuống ghế và nhấn điều khiển từ xa. Bản tin

thời sự phát bằng ngôn ngữ ước hiệu. Harry từng thụ lý một vụ phải thẩm vấn
vài người điếc và anh đã học được vài ước hiệu. Anh cố gắng khớp các cử chỉ
của phóng viên với dòng chữ chạy bên dưới. Chiến sự Trung Đông không có
gì mới. Một người Mỹ bị đưa ra tòa án binh vì chiến đấu cho Taliban. Harry
không xem nữa. Thực đơn trong ngày của quán Schrøder, một tách cà phê,
một điếu thuốc lá, anh thầm nghĩ. Đi xuống tầng hầm rồi về thẳng giường
ngủ. Anh cầm điều khiển định tắt ti vi đi thì cho thấy người phóng viên xòe
các ngón tay ra rồi giơ ngón cái lên. Đó là một ước hiệu mà anh nhớ được.
Có ai đó đã bị bắn. Harry liền nghĩ ngay tới Arne Albu, nhưng anh ta lại bị
chết ngạt. Mắt anh liếc xuống dòng phụ đề chạy bên dưới. Anh chết sững trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.