KẺ BÁO THÙ - Trang 362

trong lĩnh vực này đã tiến xa đến mức đôi lúc Tom phải ngăn nó lại. Không
phải vì Tom thương xót lũ trộm, mà bởi vì, không giống Joakim, anh ta có thể
giữ cho đầu óc mình tỉnh táo và lường trước hậu quả. Tom thường nghĩ
không phải ngẫu nhiên mà anh ta và Joakim lại gắn bó với nhau đến thế.
Joakim giờ đã là một Phó thẩm phán ở tòa án lưu động Oslo với một tương
lai lấp lánh đang vẫy gọi.

Khi Tom nộp đơn xin gia nhập ngành cảnh sát, thứ hấp dẫn anh ta chính là

ý nghĩ được bắt người. Bố Tom từng muốn anh ta theo học ngành y, hoặc
thần học như ông. Hồi đi học, Tom thường được xếp hạng ưu trong trường,
vậy thì tại sao lại làm cảnh sát? Bố anh ta từng nói rằng việc được học hành
tử tế là rất quan trọng đối với lòng tự trọng của mỗi người, và kể với Tom về
anh trai của ông, phải làm việc ở cửa hàng bán đồ sắt giữa đống ốc vít và căm
ghét mọi người vì cảm thấy mình không ngang bằng với họ.

Tom đã ngồi nghe những lời răn dạy này của bố với nụ cười mỉa mai mà

anh ta biết khiến ông rất khó chịu. Điều bố anh ta lo lắng không phải lòng tự
trọng của Tom, mà là hàng xóm và họ hàng sẽ nghĩ gì về chuyện con trai duy
nhất của ông sẽ trở thành một cảnh sát ‘quèn’. Bố anh ta không bao giờ hiểu
được rằng dù đứng trên người khác thì anh vẫn có thể ghét họ. Vì anh ta là
người tốt hơn.

Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay. Sáu giờ mười ba phút. Anh ta nhấn chuông ở

tầng trệt.

“Xin chào,” một giọng phụ nữ cất lên.
“Cảnh sát đây,” Waaler nói. “Cô có thể mở cửa cho chúng tôi được

không?”

“Làm sao tôi biết được các anh là cảnh sát?”
Một ả Pakistan, Waaler nghĩ, và bảo cô ta ngó ra ngoài cửa sổ sẽ thấy xe

cảnh sát. Cái khóa ro ro mở ra.

“Và hãy yên trong nhà,” anh ta nói qua điện thoại nội bộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.