KẺ BÁO THÙ - Trang 384

PHẦN XIII

SPIUNI GJERMAN

Harry mở mắt ra và ngước nhìn lên thì thấy một cô bé đang mỉm cười và chợt
cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Anh bèn nhắm mắt lại, nhưng cả tiếng cười của cô bé lẫn cơn đau đều

không biến mất.

Anh cố gắng nhớ lại đêm hôm đó.
Raskol, nhà vệ sinh ở ga tàu điện, gã béo lùn mặc bộ vest Armani cũ huýt

sáo, một bàn tay đeo nhẫn vàng chìa ra, mái tóc đen và móng tay út dài, nhọn
hoắt. “Chào anh, Harry. Tôi là Simon bạn anh.” Và, đối lập hoàn toàn với bộ
vest sòn mòn là một chiếc Mercedes mới cứng với một anh chàng tài xế trông
giống em trai của Simon, cũng với cặp mắt nâu vui vẻ và cái tay lông lá, đeo
đầy vàng chìa ra bắt.

Hai người đàn ông đứng trước xe trò chuyện bằng thứ tiếng pha trộn giữa

tiếng Na Uy và tiếng Thụy Điển, với ngữ điệu lạ lùng của người trong gánh
xiếc, người bán dao, nhà truyền giáo, và ca sĩ chính trong ban nhạc hát cho vũ
hội. Nhưng họ không nói gì nhiều lắm. “Anh thế nào, anh bạn?”

“Thời tiết sợ nhỉ?”
“Quần áo bảnh ghê, anh bạn. Chúng ta trao đổi nhé?” Tiếng cười vui vẻ

ánh lập lòe của bật lửa. Harry có hút thuốc không? Thuốc lá Nga đấy. Làm
một điếu, chắc sẽ hơi thô, nhưng, anh biết đấy, ‘ngon theo cách của nó’.
Tiếng cười lại rộ lên. Không ai nhắc đến tên của Raskol hay nơi họ đang tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.