KẺ BÁO THÙ - Trang 385

Hóa ra cũng chẳng xa lắm.
Họ rẽ sau Bảo tàng Munch và xe xóc nẩy qua những ổ gà để vào một bãi

đỗ xe phía trước một sân bóng bỏ hoang, lầy lội. Cuối bãi đỗ xe có ba căn
nhà lưu động. Hai căn to và mới, còn một căn nhỏ không có bánh, kê trên
những khối gạch xi măng cốt liệu.

Cánh cửa của một trong hai căn nhà lưu động to mở ra và Harry trông thấy

bóng của một người phụ nữ. Mấy đứa trẻ con ló đầu ra từ phía sau cô ta.
Harry đếm được năm đứa.

Anh bảo anh không đói và ngồi trong góc nhà nhìn họ ăn. Người trẻ hơn

trong hai người phụ nữ ở căn nhà lưu động đó mang thức ăn lên và họ ăn rất
nhanh, không khách sáo. Đám trẻ con vừa nhìn Harry vừa cười khúc khích và
xô đẩy nhau. Harry nháy mắt với chúng và gượng nở một nụ cười trong lúc
cảm giác dần dần trở lại với thân thể cứng ngắc, tê liệt của anh. Thế là tốt, vì
cơ thể đó dài đến hai mét và từng xăng ti mét đều đang đau nhức. Sau đó
Simon đưa cho anh hai cái chăn len và thân thiện vỗ vai anh một cái, hất đầu
ra hiệu về phía cái nhà lưu động nhỏ. “Không phải là khách sạn Hilton,
nhưng ở đây anh được an toàn, anh bạn.”

Chút hơi ấm nào còn sót lại trong cơ thể Harry thì cũng bay biến nốt ngay

khi anh bước vào căn nhà lưu động khang khác nào cái tủ lạnh hình quả trứng
đó. Anh đã hất văng đôi giày của Øystein vốn nhỏ hơn chân anh ít nhất một
cỡ và xoa chân rồi cố gắng xoay trở để đôi chân ngoằng của mình vừa với cái
giường ngắn ngủn. Việc cuối cùng anh nhớ nổi mình đã làm là anh đã phải
chật vật lột cái quần ướt nhẹp ra.

“Hi hi hi.”
Harry lại mở mắt ra. Khuôn mặt nhỏ ngăm đen biến mất và tiếng cười lúc

này cất lên từ bên ngoài, vọng vào qua cánh cửa để mở khiến một dải nắng
bạo dạn len vào và chiếu lên bức tường sau lưng anh cùng những tấm ảnh
ghim trên đó. Harry chống khuỷu tay ngồi lên và ngắm những tấm ảnh. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.