KẺ DỌN RÁC - Trang 107

Tôi nâng cánh tay lên nhìn đồng hồ, lòng thầm nghĩ: "Thế này mà thầy

bảo không cần đi gấp sao? Bây giờ đã hơn chín giờ sáng, thành phố Phong
Lĩnh lại cách đây những hơn hai trăm cây số. Chúng tôi phải đến đó trước
giờ ăn trưa mà còn chưa đủ gấp gáp ư?"

Tôi không dám phàn nàn, tổ năm người lập tức xách hòm dụng cụ

khám nghiệm và lên xe xuất phát.

Thành phố Phong Lĩnh là một trong những thành phố nhỏ ở ven bờ

sông Trường Giang. Tuy nằm ở vị trí giao nhau giữa ba tỉnh nhưng nhân
khẩu nơi đây khá ít, cuộc sống dư dả, giàu có, bởi vậy thành phố này rất
hiếm khi xảy ra án mạng. Từ ngày đi làm đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi
phải đến Phong Lĩnh tác nghiệp.

Sau khi xe ra khỏi đường cao tốc thì bắt đầu xuyên ngang qua thành

phố. Suốt dọc đường, chúng tôi vừa thưởng thức phong cảnh non nước hữu
tình của thành phố nhỏ, lòng vừa thầm nghĩ không biết lần này sẽ ra sao?
Thi thể phân hủy đến mức nào? Chỉ riêng Trần Thi Vũ là vẫn còn tâm trạng
chụp ảnh phong cảnh bên ngoài qua lớp của kính xe ô tô.

Thi thể bị phân hủy sẽ dẫn đến việc các điều kiện suy đoán biến mất,

đồng thời cũng mất đi rất nhiều chứng cứ, điều này không chỉ gây khó khăn
cho công tác pháp y mà còn ảnh hưởng tới các suy đoán của bác sĩ pháp y.
Đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Trần Thi Vũ tiếp xúc với thi thể đã
bị phân hủy, tôi khá tò mò muốn biết lần này cô ấy có "qua cửa" hay không.

Xe cảnh sát địa phương đi trước dẫn đường, những huyên náo, phồn

hoa dần dần biến mất sau ô cửa kính, xe bắt đầu vào địa phận của khu kinh
tế mở ở ngoại ô thành phố. Nhân khẩu ở thành phố vốn đã thưa thớt, đến
đây lại càng thưa thớt hơn. Xe cảnh sát nhấp nháy đèn hiệu, chỉ một lát sau
đã đến trước cổng một công xưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.