KẺ DỌN RÁC - Trang 126

Bộ quần áo mà bác sĩ Lưu xếp lại chỉnh tề được đặt trên bàn trong

phòng giải phẫu. Những phần bị cắt rách giờ đã phục hồi nguyên dạng. Tôi
bước đến trước bàn, nhìn một hồi rồi nói: "Nạn nhân mặc áo phông in hình
quảng cáo khá cũ và quần vải cũng rất cũ. Quần sịp làm bằng vải buồm
màu xanh nước biển. Căn cứ vào đây có thể phán đoán nạn nhân rất
nghèo."

Nói xong, tôi lộn túi quần của nạn nhân ra: "Trong túi còn hơn bốn

mươi tệ, hơn nữa chắc chắn chưa bị ai lục túi."

"Đúng vậy! Hung thủ liên tục đánh nhiều phát vào mặt của nạn nhân

tạo ra các vết rách xuất huyết ở mặt, như thế chắc chắn tay của hung thủ
phải dính máu. Lúc đó mà hắn lục túi quần của nạn nhân thì chắc chắn mặt
trong của túi quần sẽ lưu lại vết máu." Đại Bảo nhận xét.

Tôi nói: "Nạn nhân là một người đàn ông trung niên nghèo khổ, không

có dấu vết bị cướp của, điều đó cho thấy đây đơn thuần là vụ giết người. Có
khả năng là vì thù hận, nhưng tôi nghiêng về khả năng giết người do bộc
phát tức giận hơn."

"Tại hung khí dùng không thuận tay sao?" Trưởng phòng Chu hỏi.

Tôi gật đầu đáp: "Vì sao lại sử dụng hung khí nhẹ? Vì sao lại đánh vào

mặt? Vì sao không vứt xác ở nơi đồng không mông quạnh mà lại vứt xác
xuống dòng sông nhỏ ngay trước công xưởng gắn nhiều camera? Đó đều là
những vấn đề mà nhất thời tôi chưa nghĩ ra được. Bây giờ đành phải gửi
gắm hy vọng vào tổ điều tra, mong rằng họ sẽ nhanh chóng lần ra lai lịch
của nạn nhân dựa vào điều kiện sống, đặc trưng hình thái cơ thể mà chúng
ta cung cấp."

"Tôi cảm thấy khả năng tìm ra lai lịch nạn nhân là rất lớn." Trưởng

phòng Chu nói, "Gần công xưởng có lác đác mấy hộ dân cư, nhưng gần đây
họ được đền bù đất phá dỡ nên rất giàu. Ở khu vực này chỉ có vài người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.