KẺ DỌN RÁC - Trang 127

nhặt phế liệu là điều kiện sống còn cơ cực. Họ đều sống ở những căn phòng
cũ rách nát. Nếu người chết là dân nhặt phế liệu thì chắc chắn cảnh sát sẽ
tìm ra lai lịch nhanh thôi."

Tôi gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng.

Khi chúng tôi nói chuyện thì Lâm Đào ra khỏi phòng giải phẫu, tháo

mặt nạ phòng độc nghe điện thoại. Một lát sau, cậu ta quay lại nói: "Thành
phố Vân Thái vừa xảy ra một vụ án mạng, giờ đang tiến hành khám nghiệm
và điều tra bước đầu nhưng chưa có kết quả, cảnh sát địa phương đề nghị
Sở Cảnh sát tiếp ứng."

Tôi nhìn bàn giải phẫu trước mặt: "Chẳng phải chúng ta cũng đang

bận túi bụi đây sao? Tổ pháp y của Tiêu Bính có rảnh không?"

Lâm Đào lắc đầu: "Tổ của bác sĩ Tiêu đi Dương Cung rồi, họ phải

điều tra xác thực một vài chuyện theo đơn kiến nghị."

Tôi nói: "Nhưng chúng ta có phân thân được đâu? Cũng không thể bỏ

mặc vụ án ở Phong Lĩnh này đúng không?"

Lâm Đào nói: "Vụ án xảy ra ở thành phố Vân Thái là một người lang

thang bị sát hại."

Tôi thở dài: "Dạo này sao quái quỷ thế nhỉ? Người bị hại đều là những

người yếu thế. Cậu xem, vụ án 'Kẻ dọn rác', hung thủ giết hại một người
thiểu năng trí tuệ, giờ lại đến vụ này, rất có khả năng nạn nhân là người
nhặt phế liệu. Nghe cậu kể thì vụ án ở thành phố Vân Thái cũng có xu
hướng tương tự như vậy."

"Khụ khụ!" Lâm Đào lim dim mắt nói, "Vụ án ở Phong Lĩnh rõ ràng

không liên quan nhiều lắm đến vụ 'Kẻ dọn rác', nhưng vụ án ở Vân Thái thì
chắc chắn liên quan rất mật thiết đến vụ 'Kẻ dọn rác' đấy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.