KẺ DỌN RÁC - Trang 154

chúng tôi nghiễm nhiên coi như tổ mình đã giành được giải nhất, giải
thưởng là một chai dầu gội đầu.

Thành tích này đâu phải dễ dàng mà có được! Tuy hàng năm chúng tôi

đều bận đến nỗi vắt chân lên cổ mà chạy, nhưng không biết vì sao kết quả
thi sát hạch luôn không bằng các phòng ban khác trong đơn vị. Bởi vậy giải
thưởng duy nhất mà chúng tôi đạt được - câu đối xuân - được chúng tôi coi
như bảo bối, chúng tôi treo nó trên tường suốt hơn hai tháng, mãi đến khi
sắp hè mới gỡ xuống.

"Vạn nỗi hàm oan đấy! Ha ha! Cứ cho mỗi năm các cậu giám định

được hai, ba mươi vụ án tại hiện trường." Anh Ngô nói, "Thì phải hơn trăm
năm sau mới có thể rửa sạch được vạn nỗi oan đấy! Cậu nghĩ mình là Tôn
Ngộ Không sao? Chắc ông trời sợ các cậu không hoàn thành được chỉ tiêu
đã đề ra nên mới tằng tằng giao nhiệm vụ cho các cậu đấy!"

Tôi tức đến nỗi nhất thời không thốt nên lời.

Lâm Đào cười nói: "Được rồi, hai anh già rồi mà còn không gương

mẫu. Thôi! Không nói chuyện nhăng cuội nữa, chúng ta bàn việc chính
nhé!"

Lời nói của Lâm Đào khiến chúng tôi lập tức thôi đùa.

"Đúng rồi! Anh nhận ra đặc trưng viết chữ khác thường gì thông qua

mấy chữ viết bằng máu đó không?" Tôi giơ ảnh chụp ra đặt trước mặt anh
Ngô.

Anh Ngô nói: "Lâm Đào đã gửi ảnh cho tôi rồi và tôi cũng đã đối

chiếu kỹ càng. Từ thói quen viết chữ và đặc trưng rất tinh vi về kiểu chữ thì
tôi xác định chắc chắn hung thủ của cả hai vụ án là cùng một người không
còn nghi ngờ gì nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.