KẺ DỌN RÁC - Trang 258

dấu vết và đi được hơn hai chục mét thì thấy cửa hang này. Dấu vết đến
đúng cửa hang thì biến mất."

"Cửa hang thì có gì đáng sợ chứ? Giữa ban ngày ban mặt mà..." Tôi

nhìn Lâm Đào với ánh mắt nghi hoặc.

Lâm Đào vẫn run lẩy bẩy, không đáp nổi lời tôi.

Tôi men theo dấu vết để lại trên con đường lần về phía ngược lại

chừng ba mét. Dấu giẫm đạp rất rõ ràng, có vẻ đó là một người có bờ vai
rất rộng.

Tôi bước trở lại chỗ Lâm Đào: "Đừng đứng đực ra thế, mau đi kiểm

tra các vết giẫm đạp xem có dấu chân nào sử dụng làm bằng chứng được
không. Chất đất trong vườn hoa và chất đất trên đường đi không giống
nhau, đất trong vườn hoa rất tơi xốp, có khả năng sẽ để lại dấu chân lập thể
đấy."

Lâm Đào như sực tỉnh, lập tức đi vào vườn hoa ngồi xổm xuống kiểm

tra từng vết tích.

Nghe thấy tiếng hét của Lâm Đào, đội trưởng Niên và trưởng đồn

cảnh sát khu vực cũng lập tức chạy đến chỗ chúng tôi. Đội trưởng Niên hỏi:
"Sao thế? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tôi cười đáp: "Lâm Đào thích chuyện bé xé ra to ấy mà, không có gì

đâu, cậu ta phát hiện thấy dấu chân giẫm lên hoa ở đây và không biết liệu
nó có liên quan đến vụ án này hay không."

"Còn nữa, chúng tôi phát hiện thấy một cửa hang, không rõ đây là chỗ

nào." Trần Thi Vũ chỉ cửa hang ngoằn ngoèo ở phía trước.

Trưởng đồn cảnh sát khu vực thở hắt ra: "À! Đây là hầm phòng không

để lại từ thời trước giải phóng. Bà con tự đào một hố đất, sau đó chủ khu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.