KẺ DỌN RÁC - Trang 259

vườn này sửa lại thành hầm chứa đồ. Chúng tôi đã hỏi rồi, thường ngày họ
không mấy khi sử dụng hầm chứa này."

Lúc này Lâm Đào mới thận trọng lóp ngóp bò từ vườn hoa ra, mặt vẫn

trắng như sáp, cậu ta bảo: "Kiểm tra rồi, không hề có dấu chân."

"Sao lại không có dấu chân?" Vẫn là Trần Thi Vũ hỏi, "Không lẽ lần

này lại là vấn đề chất đất ở bề mặt sao?"

Lâm Đào nói: "Khi giẫm chân lên khu vực trồng hoa quá mau, thì toàn

bộ dấu chân sẽ lưu lại trên những cành hoa bị giẫm đổ, trên mặt đất cùng
lắm chỉ thấy hình thù đại khái của dấu chân thôi, chứ không thể nhìn thấy
họa tiết của đế giày, bởi vậy nó không hề có giá trị giám định, thậm chí có
bao nhiêu người lưu lại dấu chân trong vườn hoa cũng không thể phán đoán
nổi."

Kết quả không nằm ngoài dự đoán nên tôi cũng không chất vấn gì

thêm. Tôi quay sang đội trưởng Niên nói: "Dấu chân này đến cửa hầm thì
biến mất, chúng tôi muốn xuống hầm kiểm tra xem sao."

"Không không không! Muốn xuống thì các anh tự xuống, tôi không

xuống đâu!" Lâm Đào hét lên.

Trần Thi Vũ nói đầy vẻ khinh thường: "Đúng thật là...! Đường đường

đàn ông con trai mà sợ hang tối. Tôi vốn không sợ, giờ thấy anh vừa la vừa
hét nên thành ra cũng sợ lây đây này."

Ngược lại với phản ứng của chúng tôi, đội trưởng Niên vừa nghe kể

liền sờ tay vào bao súng, vẻ mặt cảnh giác cao độ, anh hỏi: "Hả? Dấu chân
đến cửa hầm thì biến mất sao? Liệu có phải hung thủ ẩn nấp dưới hầm
không nhỉ?"

Lời của đội trưởng Niên thể hiện anh là cảnh sát lão luyện với bề dày

kinh nghiệm thực chiến rất phong phú. Đúng là có rất nhiều hung thủ lẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.