KẺ DỌN RÁC - Trang 257

Tôi gật đầu: "Đúng thế! Tôi cũng nhận ra vấn đề này. Giờ nảy ra một

vấn đề khác: Vì sao nạn nhân cởi y phục ở đây, mà còn cởi sạch sành sanh,
sau đó lại chết ở một địa điểm cách đây một trăm mét? Từ các vết tích lưu
lại trên chiếc giày bị tuột của người chết, tôi có thể hình dung cô ấy cởi y
phục trong trạng thái vô cùng hoảng hốt và gấp gáp. Cởi quần áo nhanh đến
nỗi một chiếc giày vô tình tuột khỏi chân, còn chiếc kia không bị tuột, cô
ấy cũng không kịp đi lại chiếc giày bị tụt ra. Điểm then chốt là nơi này
trông có vẻ khá yên ổn, không hề có dấu vết kháng cự hay quần thảo.
Không hiểu sức mạnh nào khiến một cô gái ngoan ngoãn cởi quần áo ở nơi
đồng không mông quạnh thế này nhỉ?"

Tôi và Đại Bảo đều không nói thêm gì nữa, ngẩn người ngồi xổm bên

đống nilon.

Đột nhiên tiếng hét thất thanh của Lâm Đào dội đến ngắt quãng dòng

suy nghĩ của chúng tôi.

Tôi đứng bật dậy nhìn về phía tây. Khi ấy, Lâm Đào và Trần Thi Vũ

đã đi cách chỗ chúng tôi tầm ba, bốn trăm mét. Vì ở đây khá hoang vắng,
không gian lại rộng lớn, yên tĩnh nên tiếng hét của Lâm Đào như phá vỡ
bầu không khí, truyền thẳng đến màng nhĩ của tôi.

Tôi và Đại Bảo chạy như bay đến chỗ Lâm Đào, nhìn theo hướng tay

cậu ta chỉ, chúng tôi nhìn thấy cách đó chừng hai mươi mét về phía bắc có
một cửa hang sâu hút và tối thui, không thể nhìn thấy gì ở bên trong.

"Chuyện gì vậy?" Các bắp thịt của tôi bắt đầu cứng lại.

Lúc này mặt Lâm Đào trắng bệch, bờ môi khe khẽ run rẩy.

Thấy Lâm Đào không thốt nên lời, Trần Thi Vũ bình tĩnh nói: "Khi

chúng tôi vừa đi đến chỗ cách đây tầm hai chục mét thì thấy giữa vườn hoa
ở mặt phía bắc của con đường có dấu chân giẫm lên hoa. Chúng tôi lần theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.