KẺ DỌN RÁC - Trang 256

"Tìm thấy rồi!" Tôi vui mừng kêu lên, "Tôi thấy một chiếc giày thể

thao."

Y phục của nạn nhân không phải được cố tình giấu giếm giữa các

chồng nilon mà vứt lả tả lộn xộn ở đó. Có điều đống nilon được gấp gọn
kia phải cao chừng nửa thân người, mà diện tích cũng khá lớn, bởi vậy dù
quần áo bị vứt quăng quật trong này thì cảnh sát dân sự vẫn không phát
hiện ra khi tiến hành điều tra bước đầu.

Đại Bảo ngồi xổm xuống ven đường, nhặt chiếc quần chíp cách cậu ta

gần nhất, quan sát thật kỹ.

Tôi lấy túi đựng vật chứng trong hòm khám nghiệm ra nói: "Giờ chưa

phải lúc xem, cậu chụp ảnh cố định trạng thái của vật chứng trước, sau đó
cất vào túi đựng vật chứng, lúc trở về phòng giám định tha hồ xem, đừng
để bùn đất ở đây lem vào quần áo của nạn nhân."

Lâm Đào lấy một xấp mã số trong hòm khám nghiệm, lần lượt đánh

mã số cho từng chiếc quần chiếc áo tìm thấy giữa đống nilon. Trần Thi Vũ
cầm máy ảnh, giơ lên chụp lia lịa. Sau vài lần rèn luyện tay nghề qua các
vụ án, hai người họ phối hợp với nhau khá ăn ý.

Chẳng bao lâu sau, y phục của nạn nhân đã được chụp ảnh cố định

trạng thái, sau đó cất vào trong túi đựng vật chứng.

"Chúng ta tiếp tục đi về phía trước xem sao." Lâm Đào nói, "Lông Vũ,

cô đi theo tôi."

Tôi gật đầu nhưng vẫn ngồi xổm bên cạnh đống nilon, quan sát tình

trạng của lớp đất trên bề mặt đường.

Đại Bảo nói: "Hoa cỏ xung quanh chỗ vứt quần áo không có dấu vết bị

giẫm đạp lên, ngay cả trên mặt đất cũng không có dấu chân."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.