KẺ DỌN RÁC - Trang 430

Hắc Mễ nhìn quanh bốn phía xung quanh thấy khá nhiều người ở phía

xa đang nhìn về phía cô.

"Nhiều người thế này chắc anh ta cũng không dám làm gì mình đâu.

Có điều rốt cuộc hôm nay làm sao vậy nhỉ?" Hắc Mễ do dự một lát rồi mở
cửa và xuống xe.

Một vài người đàn ông cao to khác nói gì đó có vẻ rất căng thẳng ở

phía đuôi xe của cô.

Hắc Mễ vòng ra sau xe, mấy người đàn ông liền tự động tránh ra hai

bên, nhìn cô với ánh mắt thông cảm.

Vừa nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt nữa Hắc Mễ ngất xỉu vì sợ.

Chẳng ngờ đuôi xe của cô có hai cẳng chân người thò ra ngoài! Rõ ràng
nửa thân trên của người đó đang ở ngay dưới gầm xe của cô. Hai cẳng chân
với những mảnh quần bò rách nát còn bám lại có những vết cháy đen, cẳng
chân người mềm oặt kéo lê sau đuôi xe, phần tiếp xúc với mặt đất đầy máu.
Bước lại gần, cô hồ như ngửi thấy mùi cháy. Mùi này cùng với mùi tanh ở
hiện trường hòa vào nhau khiến người ta muốn nôn thốc nôn tháo.

Sắc mặt Hắc Mễ trắng bệch, đầu óc trống rỗng, cô vô thức lùi về sau

hai bước rồi ngã ngồi trên con đường trải nhựa.

"Báo cảnh sát đi cô gái! Cô đâm chết người rồi!" Người đó nói với cô

với giọng thông cảm.

*

Tuy thầy luôn "tàn nhẫn" tước đi những ngày nghỉ của chúng tôi,

nhưng khi thực sự gặp phải chuyện lớn thì ông luôn suy nghĩ thấu đáo và
tinh tế hơn chúng tôi có thể tưởng tượng. Thầy chủ động cho Đại Bảo nghỉ
phép chẵn một tháng bằng cách cộng dồn ngày nghỉ phép hàng năm và nghỉ
phép thăm thân bốn năm một lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.