KẺ DỌN RÁC - Trang 431

Thời gian này vừa vặn vào tháng 6 thi tốt nghiệp, Trần Thi Vũ đang

thực tập ở tổ chúng tôi cũng trở lại trường Đại học Cảnh sát. Cô ấy phải
hoàn thành một loạt bài thi tốt nghiệp, hoàn thiện thủ tục cử đi công tác,
sau khi thuận lợi thông qua sự thẩm duyệt của chính quyền, cô ấy còn phải
lên gặp tổ chức để nói chuyện, rồi mới trở về tổ giám định, khám nghiệm
chúng tôi công tác. Quá trình này chí ít phải mất một tháng.

Đối với khoa Pháp y của Sở Cảnh sát chỉ có hai tổ giám định khám

nghiệm như chỗ chúng tôi thì điều này rõ ràng là một "tin dữ". Không có sự
hỗ trợ của Đại Bảo và Lông Vũ, tôi quả thật cảm thấy mình không xoay sở
nổi với núi công việc chồng chất. Ngày nào tôi cũng thức khuya dậy sớm,
thân thể rệu rã, tinh thần kiệt quệ.

Chưa bao giờ tôi trải qua tháng nào vất vả tương tự như tháng này,

cũng chưa bao giờ tôi thấy tháng nào trôi qua chậm chạp và khó khăn như
tháng này. Trong một tháng đó, tôi, Lâm Đào và Hàn Lượng ngồi trong xe
công vụ vắng tênh, lòng cảm thấy thật trống trải. Nhất là Lâm Đào, tôi phát
hiện ra cậu ta hễ rỗi việc là lại bật máy tính của Trần Thi Vũ lên xem trộm
ảnh tự sướng của cô ấy.

Mấy lần đi công tác trong tháng này gần như chỉ để kiểm tra, giám

định lại những đơn thư khiếu nại. Hiềm nỗi chúng tôi kiểm tra đi kiểm tra
lại vẫn chẳng phát hiện ra vụ nào oan ức. Đối với những người làm trong
ngành đặc thù, nhất định phải có chất xúc tác là cảm giác thành công để hỗ
trợ công việc như chúng tôi thì một tháng này thật sự vô cùng khô khan và
chán ngắt.

May mà đến ngày mùng 9 tháng 7, cuối cùng Đại Bảo cũng trở về.

Chắc chắn Đại Bảo phải giật thột vì sự đón tiếp quá ư nhiệt tình của

tôi và Lâm Đào. Khi cậu ta xuất hiện ở cửa, chúng tôi nhào đến thay phiên
nhau ôm hôn cậu ta thắm thiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.