KẺ DỌN RÁC - Trang 64

"Không phải chứ?" Anh Ngô trợn mắt kinh ngạc.

"Ổn không?" Thầy luôn nói ngắn gọn như thế, nhưng tôi nghe ra ẩn

sau hai chữ đơn giản ấy là lần nữa chúng tôi trúng "chưởng thối mồm" của
anh Ngô.

"Dạ... ổn!" Tôi đáp với giọng không chắc.

Dù lực lượng cảnh sát thiếu hụt trầm trọng thì khoa Pháp y, khoa

Giám định dấu vết vẫn phải miễn cưỡng chia thành hai đội để đề phòng
trường hợp lỡ cùng lúc xảy ra hai vụ án thì vẫn còn phương án đối phó.
Nếu giờ mà tôi bỏ về nhà ngủ thì tổ pháp y còn lại gồm bác sĩ Tiêu và bác
sĩ Phương buộc phải lập tức chạy đến hiện trường. Chỉ trong ba giây ngắn
ngủi sau khi nhận được cú điện thoại của thầy, trong đầu tôi âm thầm diễn
ra cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Cuối cùng, sức hấp dẫn của việc phá
án đã đè bẹp sức hấp dẫn của chiếc giường, thế là tôi liền gật đầu đồng ý.

Thầy nói: "Ở Trình Thành vừa xảy ra một vụ nổ súng, các cậu lập tức

xuất phát ngay bây giờ, trong vòng hai tiếng phải tới được hiện trường."

"Vụ nổ súng sao?" Tôi hỏi, "Vậy có người chết không ạ?"

"Nói nhảm!" Thầy tắt điện thoại.

Tuy thầy tắt điện thoại, nhưng tôi không hề cho rằng những lời mình

nói khi nãy là vô nghĩa. Thực ra bản thân cơ thể con người vô cùng kỳ lạ.
Đôi khi vết thương trông có vẻ rất nhẹ nhưng nó lại đủ sức lấy mạng con
người, lại có những lúc vết thương nhìn có vẻ rất nặng nhưng người bệnh
lại vẫn có thể sống sót. Khi tôi thực tập ở quê nhà từng gặp một trường hợp
như thế.

Hôm đó, tôi đang trực ban trong phòng Chẩn đoán pháp y, bố tôi là đội

phó đội Điều tra hình sự của khu vực, ông gọi điện thoại cho tôi nói Viện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.