KẺ DỌN RÁC - Trang 94

"Vậy sao? Anh nói cho tôi biết đã hỏi thêm được những tình tiết gì?"

Tôi nói.

"Ban đầu khẩu cung của nhóm Hồ Lê Miêu rất đồng nhất, giống hệt

như lúc mới báo cảnh sát." Viên cảnh sát nói, "Nhưng sau khi chúng tôi tiến
hành điều tra loại trừ thì đêm đó cả thôn chỉ có một mình nhà anh trai của
Hồ Lê Miêu tổ chức đánh bạc, Hồ Kỳ về nhà lấy tiền rồi ra khỏi cửa, chắc
chắn là đi đến nhà họ đánh bạc. Dùng chiêu lần trước, chúng tôi đã tiến
hành thẩm tra sâu hơn. Kết quả cho thấy khẩu cung của bọn họ rất giống
nhau: Hồ Kỳ đi ngang qua cổng nhà họ lúc hơn chín giờ tối, vào cửa thấy
họ đang đánh mạt chược thì bỏ đi. Khoảng hơn hai mươi phút sau, Hồ Kỳ
trở lại nhà họ, yêu cầu Hồ Lê Miêu nhường vị trí cho anh ta đánh. Mấy
người họ đều biết Hồ Kỳ thắng thì chạy làng mà thua thì ì ra không trả tiền
nên đều không muốn cho anh ta đánh cùng. Anh ta liền móc mấy trăm tệ ra,
nói rằng lần này nhất định sẽ không chầy bửa bùng nợ nữa. Song họ vẫn
không đồng ý. Hồ Kỳ tức giận phừng phừng chạy đi. Họ sợ cái chết của Hồ
Kỳ dính líu đến mình nên mới bảo nhau khai cùng một khuôn."

"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi.

"Lát sau họ nghe thấy tiếng súng nổ." Viên cảnh sát nói, "Họ ra ngoài

cửa thấy Hồ Kỳ ở đằng xa đang đi loạng choạng nên cũng không để ý
nhiều. Mấy người họ đều khai như vậy."

"Xem ra họ không nói dối." Lâm Đào từ ngoài bước vào. Trước đó tôi

đã bảo cậu ta đi xem tay của nhóm người Hồ Lê Miêu trong phòng thẩm
vấn, nhưng tay họ đều không có dấu vết của thuốc súng.

"Đã vậy thì tôi nảy ra một luồng suy nghĩ mới." Tôi day huyệt thái

dương như thể làm thế trí tuệ sẽ cung cấp thêm sức mạnh cho mình.

"Anh nói xem nào!" Một đêm mất ngủ khiến viên cảnh sát nói với

giọng vô cùng uể oải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.