KẺ DỌN RÁC - Trang 93

"Tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này." Lâm Đào nói, "Nhưng rốt cuộc vụ

án xảy ra từ tối hôm kia, dẫu trên tay hung thủ có dính bụi thuốc súng thì
bây giờ chắc cũng đã rửa sạch rồi còn đâu?"

"Thế mới nói cậu không phải dân chuyên nghiệp! Ha ha!" Tôi cười

hoan hỉ, "Khi bắn, thông thường thuốc súng cũng bay ra theo và dính vào
tay của người bắn. Nhưng trường hợp này chỉ hay xảy ra trong các vụ án
mạng sử dụng súng ngắn, còn trong các vụ án mạng sử dụng súng thường
thì thuốc súng rất khó dính vào tay của xạ thủ, bởi vậy tôi mới bảo cậu tiến
hành thí nghiệm đạn trong súng, chẳng ngờ khẩu súng này lại bị lỗi kỹ
thuật khiến thuốc súng rơi ra."

"Anh đi thẳng vào vấn đề xem nào!" Điều Lâm Đào quan tâm là bột

thuốc súng liệu có bị rửa trôi hay không.

Tôi nói: "Thuốc súng bay ra khỏi súng là nhờ lực phát nổ. Khi đó

thuốc súng bỏng giãy. Lớp sừng trong lòng bàn tay luôn có các khe rất nhỏ,
những lỗ này đủ rộng để bột thuốc súng "trốn" vào. Rửa tay chỉ có thể làm
các vụn thuốc nổ dính trên bề mặt da trôi đi, chứ không thể hoàn toàn rửa
sạch những hạt bụi thuốc súng "giấu mình" trong các khe của lớp sừng.
Chúng ta chỉ cần lấy kính lúp soi da, rồi dùng thiết bị bám dính là được.
Đây vừa là manh mối lại vừa là chứng cứ!"

"Tôi nghĩ cũng không quan trọng nữa." Lâm Đào nói, "Không chừng

hội Hồ Lê Miêu đã khai ra rồi cũng nên."

"Không! Không phải họ làm đâu." Tôi khẳng định chắc như chém

đinh chặt sắt.

Đến tổ chuyên án, nhìn các cảnh sát ủ rũ với vẻ mặt mệt mỏi là biết

suy đoán của tôi đã chính xác.

"Tuy hỏi thêm được một vài tình tiết, nhưng tất cả đều không mấy giá

trị." Viên cảnh sát thấy tôi và Đại Bảo đi vào liền trình bày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.